Nhìn "Tiểu Môi Cầu" vẫn thờ ơ như trước, ánh mắt còn mang theo vẻ tuyệt vọng, trong thoáng chốc Giang Tân Diệp cảm thấy có chút đau lòng, anh không hiểu rốt cuộc "Tiểu Môi Cầu" đã xảy ra chuyện gì.
Bình thường, chỉ cần anh vừa về đến nhà, Tiểu Môi Cầu nhất định sẽ nhào tới, ôm lấy chân anh hoặc cọ cọ vào chân rồi kêu meo meo.
Nhưng hôm nay lại khác hẳn mọi khi.
Anh dịu dàng ôm "Tiểu Môi Cầu" vào lòng, cúi đầu hôn nhẹ lên trán nó, nhưng cơ thể mềm mềm mại mại kia vẫn thờ ơ như cũ.
Ngay lập tức, nét lo lắng hiện rõ trên khuôn mặt điềm tĩnh của anh.
Giang Tân Diệp bước ra khỏi phòng tắm, mở cửa phòng rồi đi đến cầu thang, gọi xuống người lớn tuổi đang bận rộn dưới nhà:
“Chú Lý, hôm nay Tiểu Môi Cầu có biểu hiện gì khác thường không?”
Người được gọi là chú Lý dừng tay lại, suy nghĩ một lúc rồi lắc đầu:
“Thiếu gia, hôm nay Tiểu Môi Cầu vẫn rất ngoan, không có hành động gì lạ cả. Mới nãy còn đang ngủ trong phòng mà.”
Nghe câu trả lời đó, Giang Tân Diệp trầm ngâm một lát, cuối cùng cho rằng hành vi bất thường của "Tiểu Môi Cầu" chỉ là do cả ngày ở nhà buồn chán, không ai chơi cùng, cũng không ra ngoài đi dạo.
Anh mở một căn phòng nhỏ, bên trong chất đầy nhà cây cho mèo, đồ chơi cho mèo, còn có cả một chiếc rương nhỏ chứa đầy quần áo mèo xinh xắn.
Nhưng tất cả những thứ đó, lại không hợp với anh.
Thứ duy nhất khiến anh chú ý là chiếc nhà cây mèo cao lớn kia.
---
Vốn đã chẳng còn gì luyến tiếc với cuộc sống, Hứa Hủ vừa nhìn thấy cảnh tượng trước mắt liền tròn xoe đôi mắt, hết nhìn bên này lại nhìn bên kia, hưng phấn kêu to:
“Meo meo meo!” Oa! Cái này cũng quá sang chảnh đi, thích quá đi mất.
Nhìn nhà cây cho mèo kia, hai chân trước ngứa ngáy không chịu nổi: Ô ~ muốn trèo, muốn trèo, không thể kìm chế bản thân nữa rồi!
Cậu ta giãy mạnh trong tay Giang Tân Diệp, chưa đến ba lần đã thoát khỏi vòng tay anh, phấn khích chạy đến trước nhà cây mèo.
Mấy cú nhảy, đã lên đến đỉnh, đứng thẳng trên chỗ cao nhất, dùng ánh mắt kiêu ngạo nhìn khắp phòng Giang Tân Diệp, quan sát người đàn ông kia.
Lúc này, Hứa Hủ mới nhận ra, người vừa ôm mình có khuôn mặt tuấn tú như ngọc, giữa chân mày mang theo vẻ lạnh lùng, mặc một bộ vest chỉnh tề, cả người toát ra khí chất cấm dục — sống động như tổng tài bá đạo trong tiểu thuyết!
Trước khi biến thành mèo, Hứa Hủ là một tên trai nhà suốt ngày ru rú trong phòng đọc tiểu thuyết, đặc biệt mê mệt mấy bộ Mary Sue, đắm chìm đến mức không thể tự thoát ra, cả ngày mơ mộng mình chính là nam chính bá đạo trong truyện.
Tối hôm qua vừa đọc xong bộ Mary Sue tên “Tô biến toàn thế giới”, cảm động vì chuyện tình của nam nữ chính, nhưng lại có một tình tiết khiến cậu không vui.
Nữ chính cho rằng con mèo của nam chính luôn cản trở hai người gần gũi, nên đã lén đem con mèo đó ném ra đường, cuối cùng bị một chiếc xe tải cán chết.
Cô ta còn lừa nam chính rằng Tiểu Môi Cầu tự bỏ đi, không trở về nhà. Nam chính vì thế buồn bã suốt một thời gian, cuối cùng được nữ chính an ủi rồi cùng cô ta sống hạnh phúc bên nhau.
Không ngờ hôm qua còn đang đau lòng vì con mèo, hôm nay mình lại biến thành mèo — mà còn là một con mèo đen xấu xí tên là… Tiểu Môi Cầu!
Khoan đã, Tiểu Môi Cầu! Con mèo trong truyện cũng tên Tiểu Môi Cầu mà!
Hai mắt Hứa Hủ mở to hoảng hốt, nhìn người đàn ông trước nhà cây mèo — người vừa ôm mình — trong đầu hiện lên một ý nghĩ không mấy hay ho.
Không lẽ mình lại biến thành chính con mèo chết thảm trong truyện đó sao?
Cậu ta vội vàng lắc đầu quầy quậy: Không, không thể nào, sao có thể trùng hợp đến vậy được. Nam mô A Di Đà Phật, cầu xin mọi thứ chỉ là giả thôi.