Ở đâu cũng có kiểu người không muốn làm mà đòi có ăn, đáng tiếc cô chỉ là một người bình thường, không có nhiều lòng tốt và năng lực như vậy.
Lý Tư Tĩnh tìm kiếm thông tin hữu dụng trong những tin nhắn cá nhân còn lại.
Vật liệu cơ bản đều lướt qua hết, cả thị trường cũng không thấy một tờ bản vẽ nào, cô cần những vật liệu này để làm gì chứ?
Một thanh Khai Sơn đao, cái này được.
Áo chẽn chống đạn, cái này không tồi.
Một khẩu súng lục, a... Đáng tiếc chỉ có một viên đạn, để sau!
Gậy điện cao áp chống sói, chính là nó!
Lý Tư Tĩnh cuối cùng cũng tìm được vật phẩm mình mong muốn, gậy điện cao thế kết hợp với thể chất hiện tại của cô chắc là có thể đảm bảo an toàn cho bản thân rồi!
Đương nhiên cô sẽ không dùng 6 cái bánh bao chỉ để đổi một cây gậy điện, những vật khác cô cũng rất thèm muốn, nếu có thể đổi được tất cả thì tốt rồi.
Nhấn thêm bạn bè, ồ là người quen, Liễu Dật Chu, chính là vị đại lão vừa rồi đăng ảnh cảnh cáo trong khu vực.
Sau khi được chấp nhận làm bạn bed, Lý Tư Tĩnh gửi tin nhắn qua: “1 cái bánh bao đổi lấy gậy điện của anh.”
"3 cái." Liễu Dật Chu trả lời hai chữ.
"Vậy 2 cái được rồi, số bánh bao còn lại tôi còn muốn đổi đao và áo chống đạn nữa!" Nói gì thì nói cũng là bánh bao có thịt, cái giá này không tính là lòng dạ hiểm độc đâu nhỉ!
"Gậy điện và đường đao, đổi lấy 4 cái bánh bao của cô." Kèm theo sau là hình ảnh của đường đao.
Khai Sơn đao và Đường đao, đối với tân thủ như cô mà nói chắc là không có gì khác biệt đâu nhỉ!
Lý Tư Tĩnh đồng ý: "Được, giao dịch đi!"
Bắt đầu giao dịch, sau khi nhấn đồng ý, trong tay cô lập tức có thêm một cây gậy điện và một thanh đường đao sắc bén.
Xem ra cái rương tài nguyên trung cấp này bên trong có không ít đồ tốt nha!
Lý Tư Tĩnh nghĩ ngợi một lát, chụp ảnh đống vật tư trên ghế phụ rồi gửi qua.
"Đại lão có đồ gì tốt cứ tìm tôi nha!" Nếu có thể moi được chút đồ tốt thì hay quá.
Đây xem như là khoe của rồi nhỉ! Nhưng cô cũng không sợ đối phương nảy sinh ý đồ xấu, còn chưa biết có gặp được nhau hay không mà!
Vả lại toàn là đồ ăn, đợi đến lúc thật sự gặp mặt chắc cũng đã sớm vào bụng cô rồi.
Thấy đại lão không trả lời, Lý Tư Tĩnh liền chuyển sang mục tiêu khác, giờ chỉ còn lại hai cái bánh bao.
Đã có đường đao, vậy thì không cần Khai Sơn đao nữa, cô nhấn thêm bạn bè người bán áo chống đạn và súng ngắn.
"Một cái bánh bao, đổi không?" Cùng một lời nhắn, Lý Tư Tĩnh gửi riêng cho hai người.
Hai người trả lời gần như cùng một lúc.
"Bốn cái bánh bao." Đây là tin nhắn của người bán áo chống đạn.
"Hai cái bánh bao." Đây là tin nhắn của người bán súng ngắn.
Súng ngắn chỉ có một viên đạn, Lý Tư Tĩnh chắc chắn nghiêng về áo chống đạn hơn.
Cô gửi tin nhắn cho người bán áo chống đạn: “Hai cái bánh bao, chỉ còn lại hai cái cuối cùng thôi!”
“Ít quá, thêm cho tôi chút đi! Cô có nước không? Thêm cho tôi 200ml nước tôi bù cho cô 5 mảnh kim loại.”
Lý Tư Tĩnh nghĩ ngợi, cuối cùng vẫn nhấn đồng ý, trong tay lập tức có thêm chiếc áo chống đạn ngụy trang, mảnh kim loại cũng bay vào giao diện chế tạo.
Cất chiếc áo chống đạn sang một bên, vẫn còn một người đang đợi tin nhắn của cô: “Thật xin lỗi, bánh bao đã đổi rồi.”
"Không có bánh bao thì thứ khác cũng được, chỉ cần là đồ ăn thì tôi đổi." Chủ nhân khẩu súng ngắn tên là Triệu Tân Viễn.
Giọng điệu Triệu Tân Viễn gấp gáp: “Hôm qua say rượu đến giờ vẫn chưa ăn gì, tôi đói muốn lả đi rồi.”
Khẩu súng ngắn chỉ có một viên đạn, đối với cô mà nói còn không bằng một thanh đao, nhưng nếu giá cả phù hợp đổi về cất đi cũng coi như lo trước khỏi hoạ.
“Bánh mì nhân dâu tây 26g×4 gói, đổi không?”
"Đổi!" Triệu Tân Viễn cũng là người quyết đoán, không chút do dự.
Đồ vật muốn có đều đã tới tay, Lý Tư Tĩnh đóng màn hình xanh lam lại.
Trong hai canh giờ buổi sáng cô chỉ nhặt được hai cái rương tài nguyên, so với bảy tám cái của người khác thì có chút kém cỏi.
Mặc áo chống đạn vào, khởi động xe ô tô, bây giờ hãy để cô bắt đầu cố gắng nào!
Hôm nay không tìm đủ mười cái rương tài nguyên thì cô sẽ không dừng lại, Lý Tư Tĩnh hạ quyết tâm hùng hồn.
Giữa trưa nắng gắt, bốn phía không một cơn gió thổi.
Lý Tư Tĩnh định quay kính cửa xe lên lại phát hiện chiếc xe này thậm chí không có cả điều hòa không khí, đành bất đắc dĩ lầm bầm vài câu.
Là một tay lái cũ đã lái xe hai canh giờ, cô lái xe với tốc độ ba mươi.
Chưa đầy 20 phút, cô lại một lần nữa nhìn thấy cái rương tài nguyên màu trắng quen thuộc ở giữa đường cái.
Mặc dù chưa nghe nói rương tài nguyên cấp thấp có nguy hiểm gì, Lý Tư Tĩnh vẫn cẩn thận cầm gậy điện xuống xe.
Mang rương tài nguyên trở lại xe, cô không chút chậm trễ mở nó ra.
Mảnh vụn gỗ ×1
Lý Tư Tĩnh tức đến bật cười với thứ đồ mở ra được, cô phân giải cái rương cũng được một mảnh vụn gỗ cơ mà.
“Ting, điểm may mắn của ký chủ đã chạm đáy, cưỡng chế bật lại, xin mời mở lại rương tài nguyên.”
May mà cô có hệ thống đánh dấu, làm lại quy trình, mở lại lần nữa.
Bình xịt làm mát 300ml, 5 đơn vị xăng, bánh quy Oreo 58g×12, 5 lít nước khoáng, 10 vật liệu gỗ
Đây mới là kết quả cô thích, đổ xăng vào bình xăng, mức xăng thành 37/40, vậy mà sắp đầy rồi.
Những thứ khác đặt trên ghế phụ, bình nước khoáng 5 lít thì không để vừa đành phải đặt ở ghế sau.
Sau đó, Lý Tư Tĩnh tiếp tục lái xe đi tìm kiếm rương tài nguyên dọc đường cái, thế nhưng nửa giờ trôi qua cũng không có động tĩnh gì.
Thêm một tiếng nữa trôi qua, cô bắt đầu sốt ruột.
Dựa theo quy luật nhặt được rương tài nguyên trước đó, đã sớm có người tổng kết ra rằng khoảng cách giữa hai rương tài nguyên sẽ không vượt quá mười km.
Ba cái rương tài nguyên cô nhặt được cũng tuân theo quy luật này, sao lần này đã đi bốn mươi lăm km rồi mà vẫn không thấy một cái rương tài nguyên nào.
Chẳng lẽ thuộc tính "đen đủi" của cô đã bắt đầu ảnh hưởng đến sự xuất hiện của rương tài nguyên?
Lý Tư Tĩnh có chút căng thẳng, thầm niệm "Trò chơi", tiến vào kênh chat.
Lúc này trong kênh chat vô cùng náo nhiệt, ngoại trừ một số người tự bỏ cuộc chờ tại chỗ, tất cả mọi người đều đang thảo luận vấn đề về rương tài nguyên.
“Sao rương tài nguyên cũng biến mất hết vậy, lái xe gần một giờ rồi mà không thấy cái nào, xe sắp hết xăng rồi.”
“Cái trò chơi chết tiệt đưa chúng ta đến cái nơi quỷ quái này, một giờ mới thấy một cái rương tài nguyên đủ làm cái gì chứ!”