Ngày thứ hai Lâm Quát bị một tràng tiếng gõ cửa đánh thức, ông lão tự đi gọi hết mọi người, nhắc nhở những vị khách bữa sáng đã chuẩn bị xong.
Lâm Quát còn hơi buồn ngủ, cậu không phải người thích nằm ườn, nhưng giờ vẫn chưa tỉnh hẳn, không phải hoàn toàn do trầm cảm, có phần nhỏ nguyên nhân là do đêm qua nói chuyện với A Văn quá lâu.
Thực ra phần lớn thời gian đều là A Văn gửi tin nhắn, thi thoảng cậu mới đáp một từ. A Văn bảo cậu, hắn tên Thịnh Văn, Lâm Quát nghĩ, thật dễ nghe.
Lâm Quát còn biết thêm, Thịnh Văn 24 tuổi, chỉ lớn hơn cậu 2 tuổi, thế nhưng hắn đã đến Vây Thành mười năm.
Thịnh Văn còn nói, hắn chờ cậu dạy mình vẽ tranh.
Nghĩ vậy tâm trạng Lâm Quát tốt lên rất nhiều. Đêm qua tư duy quá tải cũng phục hồi hơn phân nửa, cậu gửi cho Thịnh Văn một câu [Chào buổi sáng], xong mới cất điện thoại đi.
Lâm Chi mở cửa muốn tìm ông lão lấy hai phần dụng cụ rửa mặt, ông lão nhìn thấy ba người trong phòng, không hề nói gì thêm mà chỉ mỉm cười bảo sẽ chuẩn bị đầy đủ đồ cho bọn họ.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play