Lâm Quát có một cá tính, bình thường hạng người như Lương Tư Hồng và tên mặt sẹo cậu sẽ không bao giờ qua lại, thậm chí không nhìn thêm một ánh mắt. Lâm Quát không hay so đo với người khác thì trong phó bản này cảm thấy mình đã làm đủ nhiều.
Ban đầu Lý Nhất Nam cũng tán thành, nhưng cô vẫn nhớ rõ tiếng hét thảm thiết kia, mở to mắt mắt nói: "Đại lão… bọn họ hình như không rõ đâu."
Tiếng hét kia khiến Lý Nhất Nam liêng tưởng đến kết cục không hề tốt đẹp, cô kể lại chuyện trước đó cho Lâm Quát.
Lâm Quát hơi ngoài ý muốn, cậu không nghe thấy tiếng hét, khi ấy cậu vẫn bị "bên kia" đuổi theo, lao vào một gian phòng lẩn trốn. Cậu tháo bỏ giày dính đầy tro cốt, bản thân núp dưới gầm bàn. Lúc "bên kia" phá cửa xông vào, cậu mới len lén chạy ra khỏi đó.
Nghe Lý Nhất Nam kể lại, Lương Tư Hồng và tên mặt sẹo rất có khả năng lành ít dữ nhiều. Mặc dù Lâm Quát phản cảm với hai người đó, nghe thấy tin dữ cũng sững sờ chốc lát: "Tôi nhắc nhở chưa đủ rõ ràng sao?"
Trốn trong tủ quần áo, ý tứ không phải là tìm nơi ẩn nấp khác sao?
Lý Nhất Nam bất đắc dĩ cười khổ, người không đủ thông minh thực sự sẽ theo không kịp suy nghĩ của Lâm Quát, chỉ sợ cậu tự trách, cô vội vàng an ủi: "Đại lão, việc này không thể trách anh. Trước đó anh còn chưa xác định bình tro cốt có thể làm chúng ta hiện hình, Lương Tư Hồng tỏ thái độ đã rõ ràng mọi chuyện, đó không phải lỗi của anh."
Lâm Quát mấp máy môi, cứng nhắc đáp lại: "... Cảm ơn."
Cậu ngửa đầu trông đến hành lang, tĩnh lặng sâu thẳm, nếu không có ánh đèn lộ ra từ khe cửa thì khó mà phát hiện dấu vết tro cốt trên sàn nhà.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT