Tôi cùng Hạ Dương đi về nhà sau một ngày tan học đầy mệt mỏi, tiếng bước chân của hai đứa trên những lớp lá rải rác trên đường tạo nên một âm thanh “xào xạc”. Chúng tôi đi sâu vào trong một con ngõ thì bắt gặp mấy tên côn đồ:

 - Bọn nhãi con kia, chúng mày đưa hết tiền rồi mấy anh đây tha cho mà về

Cái thái độ vênh váo, hách dịch của tên đó làm tôi thấy giận dữ. Nhưng không muốn gây ra phiền phức nên đành rút trong túi quần vài tờ tiền nộp cho chúng.

 - Bọn em chỉ có từng này thôi!

 - Đưa đây xem nào!

 Nhìn cái tên đầu gấu kia đang đếm từng tờ tiền, từ từ ánh mắt tôi di chuyển xuống logo chiếc áo đồng phục của thằng đó. Trường X, vậy là ba tên này cùng trường với tôi sao?

 - Mày chỉ có mỗi ba trăm rưỡi thôi sao? Con đứa con gái kia có bao nhiêu đưa hết đây.

 - Cậu ấy không có tiền. Mấy người tha cho chúng tôi được không?

 Lời  nói tôi vừa dứt, Hạ Dương không biết lấy khí thế từ đâu đã mạnh mẽ chửi bọn chúng:

 - Tôi không có tiền. Mấy người hãy làm gì có ích cho đời đi, đừng có đi báo cha báo mẹ?

 - Con nhỏ kia mày biết đang nói cái gì không hả? Bọn mày vào đánh chúng nó cho tao!

 Tôi nhanh chóng kéo Hạ Dương chạy về phía sau, không may trong số đó đã có một tên túm được tóc của cậu ý và kéo lại.

 - Mày tính chạy đi đâu hả?

 Tên đó giơ tay muốn cho Hạ Dương một cái tát, tôi nhanh chóng ôm cậu ấy. “Cái tát” đó đã hạ xuống lưng tôi. Hai tên còn lại nháo nhào xông lên đánh tôi. Bị quật cho ngã nhưng vẫn nhất quyết không buông Hạ Dương, để cậu ấy nép trong lòng. Mỗi đòn đánh giáng xuống người thật đau đớn, bọn chúng đánh được một lúc thì dừng, đá một cái thật mạnh vào bụng tôi rồi quay lưng lại đi, nhưng vẫn không quên cất lên cái giọng chua ngoa cảnh cáo.

 - Lần sau mà thái độ thì biết tay tụi tao!

 Đợi bọn chúng đi xong, tôi mới buông Hạ Dương ra, từ từ ngồi dậy. Hạ Dương lo lắng đến phát hoảng khi nhìn những vết bầm tím trên người tôi. Ngón tay thanh mảnh lả lướt trên khuôn mặt tôi. Ánh mắt ấy làm trong lòng tôi thấy rạo rực. Vì sao tim tôi lại đập nhanh như vậy?

 - Về nhà xử lí vết thương nào. Để tớ dìu cậu nhé!

 - Ui.. đau

 - Nào từ từ thôi

 Chúng tôi chập chững bước đi, cuối cùng cùng đến nhà. Hạ Dương bấm chuông gọi lớn:

 - Cô Minh ơi!

 Cánh cửa phát ra một tiếng “cạch” hình ảnh mẹ tôi hiện ra, nét mặt tôi bỗng chợt xanh xao nhìn về phía mẹ của mình.

 - Con chào mẹ!

- Ô! Dương cháu tới đây chơi hả. Còn thằng kia, sao mặt mày bầm dập thế kia. Lại đây mẹ xem nào.

 -  Con không sao đâu mẹ!

-  Cháu chào cô, cháu xin phép về ạ!

Dương mỉm cười vẫy chào tôi, không hiểu sao tôi muốn được ngắm nhìn lâu hơn chút nữa. Thoáng chốc đã một giờ sáng, nhưng sao trong lòng cứ trằn trọc không ngủ được. Cứ nghĩ về cậu, trong lòng luôn hướng về cậu. Không biết từ bao giờ, trong hốc mắt tôi lại đổ lệ, từng giọt lệ từ từ chảy trên gò má. Cảm giác yêu đơn phương thật đau đớn! 

“Tôi muốn là định mệnh của cậu, đi từ quá khứ - hiện tại  – tương lai. Xin hãy cho tôi một cơ hội, những điều viển vông ấy đang ngày ngày trói buộc. Những mảnh kí ức có sự hiện hữu của cậu đang giày vò và những trận đêm thao thức về nó khiến lòng tôi không khỏi nguôi ngoai."

 Chính bản thân cũng không hiểu được tự bao giờ mình lại thầm mến cô bạn, nỗi nhớ nhung ấy ngày càng sâu đậm. Tôi cảm thấy nếu không có cậu, thì cuộc sống còn nghĩa lí gì nữa? Là người luôn bên cạnh cậu với thân phận là "bạn thân" chứ không phải là "bạn trai". Tự hỏi rằng, có bao giờ cậu đã từng rung động với tôi chưa? Dù chỉ một ít thôi cũng được. Có rất nhiều nỗi tâm tư đè nén trong lòng muốn thốt ra, muốn giãi bày. Những tâm tư này, liệu rằng một ngày được thốt ra? Nhưng tôi sợ, rất sợ..... đánh mất cậu nếu như từ "xin lỗi" được đáp lại. Đánh mất một người bạn thân, mất một người tôi yêu.

- Là cậu thật sao?

- Tớ thích cậu!

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play