Nói xong xoay người định đi, Tô Đào lại gọi anh ta lại:
“Bác sĩ Trọng, có đôi khi, không cần phải nửa đêm lén lút đến khu Đông, bên đó cần giúp đỡ, anh nói với tôi một tiếng là được, tôi chắc chắn sẽ không ngăn cản anh.”
Trọng Cao Dật hận không thể tìm cái lỗ nào đó để chui xuống, lắp bắp nói không nên lời.
Anh ta quả thực thường xuyên đến Đông Dương, đó cũng là vì cứu người, anh ta thực sự không thể nhìn những đứa trẻ mới lớn kia bị tàn phế hoặc mất mạng.
Tô Đào thấy anh ta gần như cứng đờ cả người, liền dịu giọng nói tiếp:
“Tuy bây giờ anh là nhân viên của Đào Dương, nhưng nhân viên không phải là vật sở hữu cá nhân của tôi, anh coi khu Đông là bạn bè, giúp bạn bè một chút, chuyện này không sao cả, không cần phải cẩn thận như vậy.”
Trọng Cao Dật có chút xấu hổ, liên tục nói ba tiếng xin lỗi, cũng không dám tiếp tục nghe Tô Đào nói nữa, vội vàng xuống lầu làm việc.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play