Chương 5
◎ Như vậy dán ngài, chắc là cực kỳ thích ngài ◎

“Bệ hạ tha mạng, bệ hạ tha mạng…”

Uy áp của Tiêu Nhất như lưỡi đao sắc lơ lửng trên cổ, dù hắn không lên tiếng, cung nhân vẫn cảm thấy không khí lúc này đáng sợ hơn cả chịu hình lăng trì. Chẳng mấy chốc, những cung nhân quỳ dưới đất bắt đầu dập đầu xin tha. Điều này khiến Lê Miên không thể tiếp tục giả chết. Rốt cuộc, chính cậu đã vô ý gây ra họa lớn này.

Lê Miên bò dậy, vội chạy đến trước mặt bạo quân, kêu “ngao ngao” hai tiếng. Biết bạo quân không hiểu ngôn ngữ hồ ly, cậu giơ móng vuốt nhỏ, bắt đầu ra sức khoa tay múa chân.

Thế là trong tẩm cung xuất hiện một cảnh tượng kỳ lạ ——

Tiểu hồ ly đứng thẳng hai chân sau như người, móng vuốt nhỏ chỉ vào đám cung nhân đang cầu xin, rồi xua tay với bạo quân, sau đó chỉ vào hiện trường hỗn loạn bị cậu dẫm đạp. Tiếp theo, cậu vỗ ngực mình, ý bảo một mình cậu gây họa, một mình cậu chịu, chẳng liên quan gì đến đám cung nhân.

Tiêu Nhất lần này không bóp méo ý cậu: “Ngươi muốn trẫm tha cho họ?”

Lê Miên gật đầu, nhưng cảm thấy có gì đó sai sai. Dù sao chuyện này vốn chẳng liên quan đến đám cung nhân đáng thương. Chính cậu đột nhiên không kiềm chế được, vui đùa đến mức ra nông nỗi này.

Quả nhiên, bạo quân nói tiếp: “Thay họ cầu tình, chi bằng lo cho bản thân ngươi trước.”

Lê Miên “đùng” một cái ngồi phịch xuống đất, đôi mắt tròn xoe đảo lia lịa. Cậu vội tiến tới, tứ chi ôm chặt chân bạo quân, mông nhỏ ngồi luôn lên giày hắn, kêu “ngao ngao ô ô” xin khoan dung.

Tiêu Nhất: “.”

Dù sao cậu giờ là Tiểu hồ ly, rắc chút đáng yêu, bán chút manh thì liên quan gì đến phẩm giá Lê Miên? Nghĩ vậy, cậu càng buông thả. Không biết có phải bản năng động vật, động tác xin tha của cậu thuần thục lạ thường, như đã làm cả trăm lần, chẳng chút xa lạ. Tứ chi ngắn ngủi ôm chặt chân bạo quân, cái đầu cọ lấy lòng, cái đuôi lông xù vẫy tít.

Bạo quân: “…Buông ra.”

Lê Miên: “Ngao… Ngao ô.”

Không những không buông, cậu còn dùng dây xích quanh cổ, cố quấn mình vào chân bạo quân. Nhưng móng vuốt nhỏ thao tác vụng về, chẳng dễ dàng gì.

Tiêu Nhất chưa từng gặp kẻ nào dám ngang nhiên làm càn trước mặt mình như thế.

Lê Miên vừa đục nước béo cò lấy lòng, vừa mặt dày cọ chân bạo quân. Thấy bạo quân mãi không lên tiếng, cậu ngẩng đầu, đối diện ánh mắt lạnh lùng, vội cúi xuống. Tiểu hồ ly tự an ủi: vì mạng sống, làm gì cũng chẳng mất mặt!

Tôn công công bước vào, thấy cảnh này, suýt tưởng mình hoa mắt. Tẩm cung vốn quy củ, sạch sẽ, giờ như bị phá tan hoang, ngang dọc hỗn loạn. Chuyện này, dù cho cung nhân cả ngàn lá gan cũng chẳng dám làm. Vậy chỉ có thể là… kiệt tác của Tiểu hồ ly đang làm “đồ trang sức” trên chân bệ hạ.

Nhưng Tôn công công theo bạo quân nhiều năm, là lão nhân trong cung, lên làm tổng quản thái giám, đương nhiên là người tinh ranh. Ông rõ ràng thấy bệ hạ hứng thú với Tiểu hồ ly lai lịch bất minh này. Nếu không, đã xử lý từ lâu, đâu để nó tung hoành thế này. Bệ hạ không phạt cung nhân, rõ là không trách tội. Lý do, hiển nhiên là Tiểu hồ ly đang quấn lấy bệ hạ. Ông thuận thế nói: “Ai da, chuyện gì thế này? Cả đám thất thần làm gì? Không muốn giữ đầu à? Mau dọn dẹp đi!”

Cung nhân thấy bệ hạ không lấy đầu họ, vội bò dậy, run rẩy dọn dẹp.

Tôn công công cúi người, cười nói: “Bệ hạ, lão nô nghe nói động vật linh tính thường không gần người. Tiểu hồ ly dán ngài thế này, chắc là cực kỳ thích ngài.”

Ai nói bừa thế!

Lê Miên quay đầu, đối diện đôi mắt cười tủm tỉm của Tôn công công, cảm giác như gặp hổ cười, vội quay lại, tiếp tục làm “đồ trang sức” trên chân bạo quân. Ô… động tác này mỏi chân quá. Cậu buồn ngủ, có lẽ vì vừa chơi gần hai canh giờ, giờ hậu quả kéo đến. Dù có bình dương khí bổ sung năng lượng, cậu vẫn không mở nổi mắt.

Móng vuốt nắm dây xích buông lỏng, “bùm” một tiếng, Tiểu hồ ly lăn từ chân bạo quân xuống sàn, tứ chi dang rộng.

Gây họa lớn thế mà ngủ ngon lành, đúng là vô tâm vô phế.


Lê Miên mở mắt, tẩm cung sáng bừng. Cậu lại bị nhốt trong lồng sắt, nhưng lần này không xích, chỉ đeo dây xích quanh cổ, rũ trên sàn. Cậu nằm trên ổ mềm ấm áp, cạnh lồng còn có mấy chậu than bạc đang cháy.

Trước mặt, chiếc bát vàng nhỏ đựng đầy nước ngọt trong veo.

Vừa tỉnh, Lê Miên khát nước, nâng bát uống ừng ực hết một bát. Qua kẽ lồng, cậu thấy tẩm cung đã được dọn sạch, chẳng khác gì trước. Với việc lại đột nhiên ngất xỉu, Lê Miên đã quen.

Ngất hay lắm! Lại thoát một kiếp! Lần sau cứ ngất tiếp!

Bạo quân không ở tẩm cung, phòng im ắng, ánh sáng cho thấy là ban ngày. Không có đồng hồ, Lê Miên chẳng rõ giờ giấc. Tiểu thái giám canh ngoài thấy cậu tỉnh, vội thêm nước vào bát, đặt chút thức ăn vào đĩa bên cạnh. Lê Miên chẳng hứng thú với đồ ăn động vật, chỉ nhớ bình dương khí và mỹ thực bạo quân từng ăn.

Sau vụ đại náo hôm qua, cung nhân còn sợ hãi, không dám lại gần, lo Tiểu hồ ly lại gây rối. Họ cung kính đặt thức ăn xong, lùi ra sau bình phong chờ.

Nhưng chuyện hôm qua đã lan khắp hoàng cung. Ai cũng biết bệ hạ có một Tiểu hồ ly rất linh tính, được sủng ái đặc biệt. Dù khó tưởng tượng bệ hạ sủng ai với tính tình ấy, tin này vẫn xác thực.

Lê Miên nhìn chốt lồng, không khóa. Với cậu, chuyện này dễ như trở bàn tay. Thấy xung quanh không ai, cậu giơ móng vuốt, tháo chốt, nhảy ra. Bạo quân không ở, cậu phải đi báo bình an cho Tiểu Hôi!

Tiểu hồ ly nhẹ nhàng đáp xuống thảm mềm, nhảy đến cửa sổ, thuần thục đẩy ra, rồi lao ra ngoài.

Bên ngoài, tuyết ngừng, nắng lên, tuyết trắng xóa trải khắp nơi. Hành lang đã được cung nhân dọn sạch, tuyết bị xúc đi.

Lúc bị đưa vào tẩm cung, Lê Miên ngất xỉu, không nhớ đường. May mà thị vệ tuần tra đều biết cậu là ái sủng của bệ hạ, thấy cậu đều né tránh nhường đường. Lê Miên chẳng giấu giếm, ngẩng đầu ưỡn ngực tiến tới.

Ngẩng mắt, trời ơi, Ngự Thiện Phòng ngay trước mặt! Cậu suýt cười thành tiếng.

Ngự trù đang chuẩn bị nguyên liệu, đột nhiên thấy một Tiểu hồ ly trắng muốt, cổ đeo dây xích vàng lấp lánh bước nghênh ngang vào. Ai cũng biết tiểu gia hỏa này là vật bệ hạ nuôi. Trong hoàng cung chẳng có bí mật.

Dù là động vật, chẳng ai dám coi thường. Họ vây quanh, lấy thịt tươi chưa nấu, đặt trước mặt Tiểu hồ ly, nghĩ nó thích món này.

Lê Miên nghiêm trang lắc móng vuốt, chỉ vào đùi gà, “ngao ngao” hai tiếng.

Ý là không cần thịt tươi.

Thế là trước mặt cậu xuất hiện một cái đùi gà… sống.

Lê Miên: “….”

Cuối cùng, Tiểu hồ ly nhảy phốc lên bệ bếp.

Tổ tông ơi!!!

Chuyện đại náo tẩm cung tối qua đã lan truyền, sợ tiểu gia hỏa phá Ngự Thiện Phòng. Đuổi thì không dám, chỉ thấy Tiểu hồ ly chỉ vào nồi bào ngư hầm gà đang sôi.

Hiểu rồi, hiểu rồi! Vội múc một bát, lấy đùi gà đặt xuống sàn.

Lê Miên không phải kẻ ăn mảnh. Thấy cậu phủng bát định đi, sợ cậu nặng, quản sự Ngự Thiện Phòng lấy bát có nắp, bỏ thêm mấy đùi gà, bọc vải, buộc nơ quanh cổ cậu.

Lê Miên giơ móng vuốt, ra dấu ngón cái tán thưởng.

Rồi vác tay nải, nhanh nhẹn rời Ngự Thiện Phòng.

Để lại đám đầu bếp tâm trạng phức tạp ——

Tiểu hồ ly này đúng là tinh quái.


Lê Miên thấy làm Tiểu hồ ly, vận may tốt thật! Đi bộ tới Ngự Thiện Phòng, giờ thấy bảng Ngự Hoa Viên, đúng như bản đồ trong đầu, quả là tâm tưởng sự thành!

Cậu quen thuộc nơi này!

Tiểu hồ ly nghênh ngang bước vào, chẳng sợ gì.

Lúc cậu đến, Tiểu Hôi đang nói chuyện với cây tinh.

Tiểu Hôi lo lắng, bay lên bay xuống, ríu rít: “Không được, ta phải đi tìm ân công!”

Cây tinh thở dài: “Tiểu hồ ly e là dữ nhiều lành ít.”

Tiểu Hôi đáp xuống rễ cây, nước mắt như vòi nước, tuôn rơi, khóc thảm thiết.

Lê Miên tâm trạng phức tạp, nhưng càng cảm động: “…Ngao ngao ngao.”

Ở hiện đại, cậu chẳng có bạn bè thân thiết, quen sống cô đơn. Nói khó nghe, dù biến thành động vật rời khỏi đó, chắc chẳng ai nhớ cậu. Nhưng ở đây, cậu có Tiểu Hôi khóc vì mình.

Nghe tiếng kêu quen thuộc, Tiểu Hôi kích động lao tới. Nó tròn như quả bóng, Lê Miên vội giơ móng vuốt đỡ, vỗ nhẹ đầu nhỏ, chào hỏi.

“Ân công!”

Lê Miên kể ngắn gọn hai ngày hung hiểm, rồi tháo tay nải quanh cổ, mở nắp. Hương đùi gà xộc vào mũi, cậu nuốt nước miếng, mắt sáng lấp lánh, “ngao” một tiếng, bảo Tiểu Hôi ăn nhanh.

Tiểu Hôi chớp mắt đậu nhỏ, khó xử. Nó là chim, ăn sâu bọ mà.

Lê Miên: “….”

Cậu giờ mới nhận ra, dù có linh thức, Tiểu Hôi vẫn là động vật.

Xấu hổ thật.

Chẳng lẽ bạn cậu ăn sâu sống?

Tiểu Hôi vội mổ hai miếng. Đây là ân công mang từ xa về, nó chỉ chưa ăn bao giờ, không có điều kiện, không có nghĩa không ăn được. “Ngon lắm!”

Lê Miên giãn mặt hồ ly, ăn được là tốt.

Nhưng dạ dày chim nhỏ, nó ăn chút đã ợ, no rồi. Lê Miên mang mấy đùi gà, phần còn lại vào bụng hồ ly. Ăn xong, cậu vùi móng vuốt bóng nhẫy vào tuyết rửa, lấy vải lau cẩn thận. Làm hồ ly cũng phải sạch sẽ.

Một hồ một chim no nê, nằm ngửa trên đống tuyết, phơi nắng ấm áp. Tuyết dày mềm mại như nệm.

Tiểu Hôi ríu rít: “Ân công, vậy sau này ngươi phải ở bên người xấu à?”

Người xấu là bạo quân, Tiểu Hôi vẫn rất sợ hắn.

Tiểu hồ ly “ngao”: “Ừ, có ăn có uống, không lo đói. Đừng gọi ta ân công, ta tên Lê Miên. Ngươi tên gì?”

Tiểu Hôi không biết chữ Lê Miên: “Ân công.”

Nó là chim, đâu có tên, chỉ là Tiểu Hôi.

Lê Miên “ngao ngao”: “Hay gọi là Tiểu Hôi nhé.”

Trên đầu Tiểu Hôi có chỏm lông xám nâu.

Tiểu hồ ly nói gì, Tiểu Hôi nghe nấy, vui vẻ: “Vậy gọi Tiểu Hôi!”

Cây tinh nghe họ trò chuyện: “….” Tên này đặt cũng qua loa thật.


Phơi nắng xong, Lê Miên bò dậy, bụng no, tinh thần sảng khoái. Cậu phải về tìm bình dương khí của mình.

Trời lạnh, để Tiểu Hôi ở Ngự Hoa Viên, cậu không yên tâm, quyết định mang nó theo.

Tiểu Hôi nghĩ đến bạo quân, móng vuốt bám lông trên lưng Lê Miên, run rẩy: “Thật sự phải đi sao?”

Lê Miên: “Ban đêm lạnh, ngươi sẽ đông cứng.”

Tiểu Hôi ngậm miệng. Hai đêm qua không có cái đuôi lông xù che gió, nó suýt không qua nổi.

Lê Miên đi hơn một canh giờ, cung nhân chẳng hay biết. Nhìn lồng sắt trống rỗng, họ ngẩn ngơ.

Tiêu Nhất về trước Lê Miên, khoanh tay trước lồng, toàn thân toát lên khí lạnh. Ánh mắt dừng ở cửa sổ mở toang, chẳng cần nghĩ cũng biết Tiểu hồ ly nhảy cửa sổ trốn.

Ngoài cửa vang lên tiếng cung nhân dập đầu.

Tiểu Hôi run rẩy: Cứu mạng!

Lê Miên: “….”

Tôn công công lo Tiểu hồ ly mất tích, định sai người tìm, thì thấy cậu thong dong bước về, thở phào: “Ai da, tiểu tổ tông, ngài đi đâu thế?”

Lê Miên suýt bị tiếng “tiểu tổ tông” buồn nôn này tiễn đi.

Tiêu Nhất quay lại, thấy Tiểu hồ ly như chẳng có chuyện gì, nhảy vào, ba bước hai nhảy, thuần thục cọ chân mình.

Định mở miệng, hắn thấy một vật nhỏ lăn từ người Tiểu hồ ly xuống.

Tiểu Hôi tròn vo, lăn hai vòng trên sàn, như gà con vùi đầu vào ngực, run lẩy bẩy.

Lê Miên vội dùng đuôi che Tiểu Hôi, nghiêng đầu chớp mắt với bạo quân, như nói: Ngươi chẳng thấy gì đâu.

Tiêu Nhất: “….” Giấu đầu lòi đuôi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play