Đường Hiểu Ngư nghiêng đầu, ánh mắt dừng trên gương mặt kiều diễm như hoa hồng của nàng. Thấy dáng vẻ dường như chuyện gì cũng tỏ tường của nàng, cô dùng giọng điệu nhàn nhạt nói: "Cậu lúc nào cũng nhạy bén như vậy."
Đây cũng coi như là được khen rồi, Minh Kiều lại ưỡn thẳng lưng, cái đuôi cáo vô hình đã bắt đầu ve vẩy. Nhưng trạng thái giữa nàng và Đường Hiểu Ngư bây giờ khá tế nhị, nàng chỉ đành đè nén sự đắc ý này xuống đáy lòng, bề ngoài không hề để lộ chút thanh sắc nào.
Nhưng dáng vẻ không hoạt bát này của nàng, trong mắt Đường Hiểu Ngư lại là một chuyện khác.
Ánh mắt Đường Hiểu Ngư dừng trên lọn tóc highlight màu tím khói huyền ảo của Minh Kiều, chỉ cảm thấy nó cũng nhuốm vẻ trầm uất theo chủ nhân. Mà cô biết rõ nguyên nhân khiến Minh Kiều trầm uất, chỉ là lời cần nói thì cô vẫn phải nói.
"Tiếp theo, bất kể dì út có hành động gì, chúng ta sẽ không nương tay với dif ấy nữa."
Trong lòng Minh Kiều mừng như điên, rất muốn hỏi lại một câu "Thật sao?", nhưng như vậy nghe hả hê quá, không phù hợp với hình tượng hết lòng hiếu thảo với dì trong mắt người khác của nàng.
Hơn nữa, cái gọi là không nương tay này thì có thể không nương tay đến mức nào chứ? Lời lẽ tàn nhẫn của người lương thiện thì nghe cho có thôi, vả lại đây còn chẳng được coi là lời tàn nhẫn nữa.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play