Đan Thanh điện – Tẩm điện Đông Cung của Thái tử

“Choang” Chén trà bị hất vỡ, văng trên nền đá phát ra tiếng vang lanh lảnh.

Hoạn quan đứng ngoài nghe được động tĩnh trong điện, vội phất tay ra hiệu cho các cung nhân tản đi.

Dưới thềm trong điện, một người đang phủ phục, sắc mặt trắng bệch, mồ hôi túa ra đầy trán, thấm ướt cả vạt áo:
“Việc này đều là thần thất trách. Thần không ngờ Vệ Trăn lại dám đâm bị thương Cảnh Khác. Đêm qua thần sai cung nữ dẫn dụ nàng ra ngoài, sau đó cố ý tiết lộ hành tung Vệ Trăn cho Cảnh Khác, vốn dĩ chỉ định để bọn họ một nam một nữ ở riêng một phòng, khiến người ngoài bắt gặp mà sinh điều tiếng. Như thế hôn ước giữa nàng và điện hạ có thể lấy đó làm lý do mà từ bỏ. Thần còn hạ mê dược trong điện trước, tuyệt không dám để nàng cùng Cảnh Khác phát sinh điều gì thật sự... thần... thần chưa từng nghĩ..."

Ánh mắt Thái tử lạnh băng, chăm chú nhìn hắn:
“Vệ Trăn là vị hôn thê của cô, ngươi làm vậy, coi cô là gì?”

Lời nói lạnh lùng như mũi tên nhọn khiến màng tai Vệ Chương đau nhói. Hắn nhắm mắt, cố bình tâm đáp:
“Trước kia điện hạ từng nói nguyện từ hôn cùng Vệ Trăn, cưới tiểu muội của thần nhập Đông Cung. Nay hôn sự với Vệ Trăn đã định, chỉ còn một tháng nữa, kéo dài thêm chỉ sợ không kịp...”

Thái tử bễ nghễ nhìn xuống, môi mỏng khẽ mở, nhàn nhạt phun ra một chữ:
“Ngu xuẩn.”

Cảnh Hằng từ trên bậc thềm bước xuống:
“Cô từng vì nể mặt Vệ Dao, giao cho ngươi chức vụ, để ngươi chưởng quản thị vệ Đông Cung. Không ngờ ngươi lại lợi dụng chức quyền, mưu hại muội muội mình. Đây là Ly cung, không phải Đông Cung. Sự tình đã bại lộ, ngươi không thể thu xếp, lại muốn cô đến giúp ngươi dọn dẹp tàn cục?”

Vệ Chương bị quở trách đến mức không dám ngẩng đầu, chỉ thấy góc áo hoa bào của Thái tử lướt qua trước mắt, lạnh lẽo mà xa cách.

“Việc này, ngươi đã nói với ai?” Thái tử hỏi.

“Chỉ có A Dao biết. Nhưng nàng không hay biết gì về mưu tính của thần, chỉ nghe thần nói Vệ Trăn đã đả thương Cảnh Khác.”

Hắn chợt nhớ ra điều gì, vội bổ sung:
“Cung nữ dẫn đường cũng đã bị thần xử lý, tuyệt đối không có người thứ ba biết được.”

Thái tử cười lạnh:
“Cô không biết ngươi là ngu ngốc hay thông minh. Ngươi rõ ràng biết Cảnh Khác là kẻ được phụ vương sủng ái, triều cục hiện tại lại cực kỳ vi diệu. Nếu hắn có điều bất trắc, người đầu tiên bị nghi ngờ chính là cô. Vậy mà ngươi dám khiến cô rơi vào thế hiểm nghèo này."

Vệ Chương lắc đầu liên tục:
“Điện hạ. Thần thực sự không lường được mọi sự sẽ biến thành thế này. Xin ngài nể mặt A Dao mà tha cho thần một lần."

Nghe đến Vệ Dao, sắc mặt Thái tử rốt cuộc cũng dịu đi đôi chút. Hắn trở lại long tọa, ngón tay day trán, thật lâu mới cất tiếng:
“Ngươi phạm vào đại tội như vậy, vốn là tử hình. Nhưng cô sẽ nghĩ cách đem hết thảy quy kết lên đầu hai thích khách kia. Những chuyện khác, ngươi tốt nhất là chôn vào bụng, vĩnh viễn không được nói ra. Nếu không, liên lụy không chỉ là ngươi, là Vệ gia, mà còn là cô!”

Một câu ấy, không khác nào kéo Vệ Chương khỏi nước sôi lửa bỏng. Hắn vội vàng dập đầu liên tục, mồ hôi lạnh ướt đẫm lưng áo, như thể vừa bị ngâm trong băng tuyết.

Đợi hắn lui ra rồi, một vị phụ tá bước vào:
“Điện hạ định xử lý thế nào?”

Cảnh Hằng lắc đầu:
“Triều cục đang rối ren, cô lúc này không thể từ hôn. Hơn nữa việc hôn phối này liên hệ phức tạp. Mẫu thân của Vệ Trăn từng có đại ân với phụ vương và mẫu hậu.”

Năm xưa, vào buổi đầu Sở vương đăng cơ, triều đình rung chuyển, phản thần mưu nghịch trong hội xuân du, chính Vệ phu nhân lấy thân chắn tên cho Sở vương và vương hậu, hy sinh vì nghĩa.

Sở vương cảm niệm ân cứu giá, đối với song thân của nàng đặc biệt hậu đãi. Đã từng hứa gả nữ nhi Vệ gia làm Thái tử phi, ban cho tiểu nhi tử đất phong nơi Cự Dương, được phép nuôi binh mã, không khác gì chư hầu. Chỉ cần huynh muội Vệ gia không phạm đại sai, cuộc đời tất có thể bình an trôi chảy.

Thái tử thở dài:
“Vệ gia xưa nay là một trong Lục khanh của Sở quốc, nắm đất phong phương Nam, binh mã đầy đủ. Cô cưới Vệ Trăn, không tốn một binh một tốt mà thu được đại thế lực của họ, nào có thể để một nữ tử tùy tiện thay thế?”

Nhưng tình hình Vệ gia đích thực phức tạp.

Năm xưa, Vệ phu nhân gả vào Vệ gia chưa lâu, trượng phu Vệ Chiêu đã tư thông cùng muội muội của vương hậu, khiến nàng mang thai trước khi xuất giá. Vệ phu nhân qua đời chưa bao lâu, Vệ Chiêu liền nghênh thú nàng ta nhập môn. Vì thế mới có chuyện thứ nữ còn lớn hơn trưởng nữ vài tháng.

Do hành vi phóng đãng của Vệ Chiêu, lão gia chủ Vệ gia sợ đôi nội tôn bị phụ thân ruồng bỏ mà chịu khổ, liền mang cả hai về phương Nam tự mình nuôi dạy. Hai năm trước, lão gia chủ lâm bệnh qua đời, đem toàn bộ gia nghiệp phó thác cho tỷ đệ Vệ Trăn, không hề để lại cho nhi tử bất tài.

Tỷ đệ Vệ Trăn cũng được giáo dưỡng chu toàn, năng lực xuất chúng, chỉ trong hai năm đã trị lý đất phong gọn gàng chỉnh tề.

Phụ tá khom mình:
“Điện hạ năm ấy chỉ là thuận miệng nói chuyện từ hôn, ai ngờ Vệ Chương lại tưởng thật.”

Cảnh Hằng nhắm mắt:
“Cô đâu phải chỉ thuận miệng nói.”

Hắn thực tâm có ý định từ hôn, trong lòng hướng về Vệ Dao. Hắn cùng Vệ Dao là biểu huynh muội, thanh mai trúc mã, tình cảm bao năm sâu đậm, không phải người ngoài như Vệ Trăn có thể sánh bằng. Hắn sẽ cho Vệ Dao danh phận nhưng chưa phải lúc này. Ít nhất phải đợi đến khi Vệ gia giúp hắn đoạt vị thành công, giao ra binh mã và đất đai, đến lúc ấy mới có thể thay đổi.

“Vệ Chương hành sự hồ đồ, gây nên cục diện này, cô cũng không thể khoanh tay đứng nhìn.” Cảnh Hằng nghĩ, Cảnh Khác vốn được phụ vương sủng ái, nay bị thương nặng, không bằng nhân cơ hội quạt gió thổi lửa, khiến việc bị hại thành sự thực.

Mà Vệ Trăn lại có tội danh giết Cảnh Khác, đại nhược điểm ấy lưu lại trong tay hắn, tất có thể lợi dụng được lâu dài. Suy cho cùng Vệ gia nghe ai? Không phải vẫn là Vệ Trăn sao?

Thái tử ngồi trong bóng tối, nhẹ nhàng nhếch môi cười.

Sáng sớm hôm sau.

Thái tử rời khỏi tẩm điện, định đi gặp Vệ Trăn. Nhưng mới đi đến lối rẽ ở hồ Uyển, liền bị một tiểu thị nữ chặn lại.

“Thái tử điện hạ, tiểu thư nhà nô tỳ mời ngài ghé qua một chuyến.”

Cảnh Hằng nhận ra thị nữ này là người bên cạnh Vệ Dao, liếc nhìn về hướng sân Vệ Trăn trầm ngâm:
“Cô hiện có việc...”

“Tiểu thư nói đã lâu không gặp điện hạ, chỉ muốn ôn chuyện cùng ngài.”

Thái tử đành thở dài:
“Nàng đang ở đâu, đưa cô đến đó.”

Cùng lúc ấy, Vệ Trăn đang đợi Kỳ Yến đến gặp.

Hôm qua chia tay, Kỳ Yến nói sẽ điều tra lại thị vệ. Dù không thân thiết nhưng nàng vẫn cho tâm phúc dò hỏi tin tức.

Thật ra trong mộng, nàng chưa từng cùng Kỳ Yến điều tra như ngày hôm qua. Trong mộng, nàng nhiễm phong hàn, sốt cao không lui, khi Kỳ Yến đến thăm thì lấy lý do bệnh trạng để từ chối.

Kỳ Yến bèn mang chiếc khuyên tai tìm đến Vệ Lăng, sau đó là Vệ Lăng chuyển lời lại:
“Kỳ Yến trong điện phát hiện được chứng cứ là khuyên tai nữ tử, dường như muốn tấu lên Thánh Thượng.”

Vệ Lăng nhỏ hơn Vệ Trăn một tuổi, tuy có năng lực nhưng tính tình nóng nảy. Nếu hắn biết được chân tướng đêm đó, trong lúc Cảnh Khác còn chưa chết, e là sẽ hành động lỗ mãng. Vệ Trăn không dám mạo hiểm nên lập tức quyết định chủ động đi gặp Kỳ Yến.

Nếu không có Kỳ Yến mang nàng rời ấm điện đêm đó, nàng đã không phát hiện thị vệ có vấn đề, sau lưng lại còn liên lụy sâu xa.

Tựa như tất cả, bắt đầu từ giấc mộng biết trước tương lai ấy, mọi thứ đang dần lệch khỏi quỹ đạo.

Lúc nàng còn đang suy nghĩ, thị vệ đến truyền lời:
“Tiểu thư, thiếu tướng quân đang ở chỗ Thái hậu, tiếp kiến sứ thần nước ngoài. Một lúc nữa sẽ đến gặp người.”

Nếu là tiếp sứ thần, ắt hẳn đang ở bãi săn, hoặc đi săn, hoặc đua ngựa, tất vây quanh rất đông người. Vệ Trăn còn vướng chuyện thị vệ, trầm ngâm một lát rồi quyết định chủ động đi gặp hắn.

Nàng bước ra cửa, nhanh chóng hướng về bãi cỏ. Đi ngang cổng tò vò, qua núi giả, nàng vừa định bước tới thì bất chợt dừng chân.

Phía sau núi giả, thấp thoáng truyền đến tiếng nói nam nữ. Hai thanh âm ấy vô cùng quen thuộc, không cần lắng nghe kỹ, nàng cũng đã nhận ra: chính là Thái tử và kế muội của hắn.


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play