Vệ Trăn không rõ vì cớ gì hắn lại khăng khăng muốn gặp nàng, nhưng nếu đã tới, tám chín phần là bởi vụ án liên quan đến Cảnh Khác.
Lòng bàn tay âm ỉ đau, là do hôm qua nàng lỡ làm vỡ bình hoa trong ấm điện mà bị mảnh sứ cứa phải.
Nàng bước đến trước gương trang điểm, tháo lớp vải trên tay, định dùng phấn che lấp miệng vết thương. Nàng không thể để Kỳ Yến nhận ra những dị trạng trên người mình, bởi chỉ một miếng vải cũng đủ khiến hắn nghi ngờ, thậm chí trở thành bằng chứng chứng minh nàng đã có mặt tại hiện trường tối qua.
Phấn dính vào vết thương khiến đau đớn bỏng rát, Vệ Trăn cố nén, gọi ma ma vào trang điểm.
Lúc này mưa đã tạnh, ánh dương soi sáng đất trời. Vệ Trăn đi tới sảnh ngoài. Tuy hiện ở Ly cung nhưng trong cung vẫn vì Vệ gia mà sắp xếp riêng một khu viện, có cả điện tiếp khách, tuy nhỏ mà đủ đầy.
Càng tới gần, một khúc đàn du dương vang vọng từ trong điện truyền ra, sau màn trúc thấp thoáng hiện ra một bóng dáng cao lớn.
Vệ Trăn đứng bên rèm, đợi tiếng đàn dần ngưng, mới mở miệng:
"Trước nay chưa từng nghe nói thiếu tướng quân biết gảy đàn.”
Nam tử đang quỳ trước án kỷ buông tay khỏi dây cầm, ngẩng đầu chậm rãi nói:
"Vừa rồi đợi Vệ tiểu thư, thấy án kỷ đặt một cây cầm, nhàn rỗi không việc gì liền thử vài khúc. Dây đàn đã cũ, âm thanh lệch lạc, e là làm phiền đến tai ngọc của tiểu thư."
Thiếu niên đặt cầm lại lên giá, thân vận cẩm bào ngọc quan, hoa văn ánh vàng lấp lánh theo tay áo lay động, ánh nắng ngoài cửa sổ xuyên qua bóng cây, phản chiếu lên gương mặt tuấn mỹ không chút tì vết, càng làm nổi bật vẻ cao quý của hắn.
Vệ Trăn đi từ chỗ tối tới gần, cất giọng hỏi:
"Không biết thiếu tướng quân tìm ta có việc gì?"
"Đêm qua lỡ mạo phạm Vệ đại tiểu thư, hôm nay đến đây để tạ tội."
Hắn vươn tay áo, chỉ án kỷ đối diện:
"Xin mời ngồi."
Thần sắc hắn lúc này ôn hòa, khác biệt hoàn toàn so với đêm qua.
Trong hơi nước mờ mịt của chén trà, Vệ Trăn cụp mi mắt, chợt nhớ đến lời người ngoài vẫn thường nhắc về thiếu chủ Kỳ gia.
Kỳ gia ngọc lang, dung mạo tuấn tú, hành xử khiêm nhường, phong thái rực rỡ như ánh trời.
Chỉ là trong mắt nàng, dáng vẻ hắn lộ rõ vẻ sắc bén đêm qua, mới thật giống diện mạo vốn có.
Vệ Trăn nhẹ giọng:
"Thiếu tướng quân nói quá lời. Chuyện đêm qua, ta cũng có phần thất lễ, lẽ ra nên do ta xin lỗi ngài mới phải."
"Không cần khách sáo như thế. Ngươi quên rồi sao? Giữa ta và ngươi vốn có chút huyết mạch tương liên, luận vai vế, ngươi nên gọi ta một tiếng biểu ca."
Mẫu thân Vệ Trăn vốn là người Kỳ gia, là đường muội của phụ thân Kỳ Yến.
Giọng hắn trầm thấp thanh nhã, hai chữ "biểu ca" thốt ra như ngọc chạm đĩa, khiến người nghe cảm thấy vài phần quyến luyến.
Vệ Trăn nhẹ gõ tay lên chén trà bên cạnh. Hắn đột nhiên thay đổi thái độ, lời nói dịu dàng, chỉ sợ không phải vì tình thân đơn giản ấy.
Một chén trà màu thiên thanh được đưa tới trước mặt:
"Biểu muội, trà nguội rồi."
Vệ Trăn cúi người tiếp lấy, đầu ngón tay vô tình chạm phải tay hắn. Da thịt nàng mềm mại, hương thơm thoảng qua mũi, nam tử cảm nhận được sự chênh lệch nhiệt độ giữa hai người, đôi mắt khẽ động.
Nàng ngước mắt, chạm phải hàng mi rũ xuống của hắn, đuôi mắt dài mà sâu thẳm, dung mạo ấy quả thật khiến người ta kinh diễm.
Ngay khoảnh khắc nàng dời mắt, tay phải bỗng bị giữ lại, hắn lật tay nàng lên:
"Biểu muội, tay ngươi bị thương khi nào?"
Hắn vừa hỏi vừa xem xét lòng bàn tay nàng. Vệ Trăn giật mình, nhanh chóng thu tay giấu vào tay áo, sắc mặt bình thản:
"Vài hôm trước vô tình bị thương."
Kỳ Yến khẽ cười:
"Không giống."
Là người từng chinh chiến sa trường, hắn sớm đã quen phân biệt vết thương nông sâu, thời gian mới cũ.
Ánh mắt hắn thoáng trầm xuống, như có thể nhìn thấu lòng dạ nàng.
"Biểu muội, hôm qua ngươi đeo khuyên tai gì?"
"Ngọc thạch."
"Sao ta nhớ là trân châu?"
Vệ Trăn mỉm cười:
"Chính ta đeo trang sức, ta còn không rõ sao? Biểu ca hỏi chuyện này làm gì?"
Hắn lấy ra một chuỗi tua cài trân châu, đặt lên bàn. Trên tua vẫn còn đọng vết máu nâu sậm.
"Thứ này được tìm thấy dưới giường trong ấm điện. Hẳn là thích khách làm rơi."
Vệ Trăn nhìn vết máu rồi ngẩng đầu:
"Thiếu tướng quân lại hoài nghi ta đã thương tổn Cảnh Khác điện hạ? Nhưng đêm qua lúc rời đi, rõ ràng ngài đã tin ta, cớ gì hôm nay lại thay đổi?"
Lời vừa dứt, nàng không nhịn được ho khan, tay chống lên bàn:
"Thiếu tướng quân, thân thể ta vốn yếu, đêm qua chỉ bị dính mưa một chút đã nhiễm phong hàn, đến giờ còn chưa khỏi. Với thể trạng như thế, sao có thể ra tay với Cảnh Khác điện hạ?"
Kỳ Yến bước đến bên nàng, cúi người đưa khăn:
"Không phải nghi ngờ ngươi."
Vệ Trăn nhìn tay hắn, chậm rãi nhận khăn che miệng, lông mi khẽ run, lại ho thêm vài tiếng, nghe thấy bên tai truyền đến thanh âm trầm ổn:
"Chỉ là muốn thỉnh ngươi hỗ trợ tra rõ việc này. Dù sao hôm qua ngươi từng giáp mặt thích khách, biết đâu còn sót lại manh mối gì đó?"
Hắn nhẹ ấn vai nàng, giọng điệu không để khước từ:
"Đi thôi, đến ấm điện nhìn lại một lượt."
Vệ Trăn ngước nhìn mắt hắn, biết rõ hắn muốn ép nàng quay lại hiện trường, xem nàng sẽ có phản ứng gì.
Nàng mỉm cười:
"Nếu biểu ca đã nói thế, vậy thì đi thôi."
Hai người một trước một sau rời khỏi điện xá, rèm trúc được vén lên, Vệ Trăn khẽ nheo mắt đón nắng, tay nhấc tà váy bước xuống bậc thềm. Mới đi được mấy bước liền thấy một thân ảnh quen thuộc đi tới.
Vệ Lăng trông thấy Kỳ Yến thì kinh ngạc:
"Kỳ Yến? Nãy ta tìm khắp nơi chẳng thấy, hóa ra ngươi ở đây? Ngươi với a tỷ đang làm gì thế?"
Kỳ Yến chẳng dừng chân:
"Có chút việc cần nói riêng với nàng."
Vệ Lăng nhìn sang Vệ Trăn:
"A tỷ?"
Vệ Trăn nhất thời chưa tiện mở lời, khẽ lắc đầu rồi nhanh chân đuổi theo Kỳ Yến.
Vệ Lăng đứng đó nhìn bóng hai người khuất dần, nhíu mày lại, chỉ cảm thấy hai người này nhất định đang giấu diếm điều gì.
Sáng nay, Kỳ Yến còn đột ngột đến hỏi hắn có nhớ a tỷ đeo khuyên tai kiểu gì. Hắn làm sao nhớ nổi? Chỉ biết a tỷ vẫn thích đeo trân châu.
Từ trước đến nay hai người ấy vốn chẳng mấy khi qua lại, hôm nay lại kề vai sóng bước, quả thực kỳ lạ.
Bên kia, Vệ Trăn cùng Kỳ Yến rời tiểu viện, đi trên con đường nhỏ quanh hồ trong hoa uyển, cung nhân dọc đường đều cúi đầu hành lễ.
Vệ Trăn đi sau nửa bước, mắt dõi theo góc nghiêng của người trước mặt.
Kỳ Yến chợt hỏi:
"Biểu muội biết Cảnh Khác điện hạ phụ trách việc gì trong triều?"
"Biết. Lục điện hạ chưởng quản hình pháp, án tụng trong triều."
"Đúng vậy. Cảnh Khác thủ đoạn tàn nhẫn, hành xử cứng rắn, phạm nhân rơi vào tay hắn, chưa từng có ai không khai. Dù là thủy hình, si hình hay lăng trì, đều được hắn dùng đến."
Hắn nghiêng đầu:
"Biết thủy hình là gì không?"
Thủy hình là đem phạm nhân trói chặt, bịt mắt, rồi liên tục tưới nước khiến họ ngạt thở, không thể kháng cự, chỉ biết há miệng nuốt nước cho đến khi tinh thần tan vỡ. Là hình pháp tàn nhẫn, vậy mà được hắn kể lại nhẹ nhàng như gió thoảng.
"Những người phụ trách điều tra vụ này," Hắn nói, "đều là người của Cảnh Khác, tác phong tương tự hắn."
Vệ Trăn nghe mà sắc mặt dần trắng bệch, biết hắn nói vậy là muốn dọa nàng trước.
"Đến nơi rồi," Nàng đánh trống lảng, "Biểu ca có phát hiện gì không?"
Thị vệ trước cửa cung kính tránh sang hai bên.
Trong điện vẫn giữ nguyên như khi xảy ra chuyện, không có ai khác ở đó.
Vừa bước qua bậc cửa, một cảm giác khó tả trào lên trong lòng Vệ Trăn, khiến nàng như quay về cảnh tượng đêm qua, ngón tay cũng khẽ run.