Vì khoảng cách có chút xa, Vệ Trăn mơ hồ chỉ nghe loáng thoáng mấy chữ “Lục điện hạ”, “Bị ám sát”. Chốc lát sau, người nọ nghiêng mặt, thoáng liếc về phía nàng một cái. Ánh mắt kia sâu thẳm khó dò, dưới bóng mi dày rậm, tựa hồ che giấu tâm tư không thể đoán.

Ngoài điện có người giục gấp:
“Việc liên quan tới Lục điện hạ, Thiếu tướng quân xin mau chóng qua đó.”

Thiếu niên môi mỏng mím chặt, xoay người ấn kiếm, sải bước mà đi. Thị vệ vây quanh bên ngoài điện xá cũng lần lượt rút lui, tiếng bước chân lẫn binh khí va chạm dần xa, cho tới khi không còn nghe thấy.

Dáng vẻ khi hắn rời đi vẫn còn lưu lại nơi đáy mắt nàng. Vệ Trăn biết rõ, người kia sẽ không quay đầu nhìn lại vô cớ, nhất định đã sinh lòng nghi ngờ.

Nàng thở phào một hơi, phân phó hộ vệ đi tìm một bộ y phục sạch sẽ. Chiếc váy dính máu bị ném vào chậu than, lửa bốc lên bập bùng, dần dần thiêu rụi sạch sẽ. Ánh lửa phản chiếu trong đáy mắt Vệ Trăn. Chẳng bao lâu sau, ngoài điện có người bẩm báo:
“Tiểu thư, phía trước truyền đến một đạo ý chỉ, muốn toàn bộ khách khứa dự yến đều phải tiếp nhận thẩm tra.”

“Hiện giờ đã phải đi sao?”

“Đúng vậy. Có điều đang mưa lớn, nếu tiểu thư mượn cớ không đi, e rằng cũng không ai dám dị nghị. Trời đã về khuya, tiểu thư có muốn đi không?”

Vệ Trăn vừa mới giết người, tự nhiên nên tránh đi mới phải. Chỉ là trong lòng cân nhắc một hồi, nàng vẫn đứng dậy:
“Chờ ta thay một bộ y phục.”

Nàng không chỉ muốn đi mà còn phải tỏ ra thong dong, không để người khác nhìn ra nửa điểm khác thường. Chỉ như thế mới có thể gột sạch mọi hiềm nghi.

Hành lang quanh co, Vệ Trăn thay y phục mới, tà váy buông dài quét đất, thân khoác lụa mỏng. Dưới sự dẫn đường của thị nữ, nàng đi về phía cung điện nơi khách dự yến tụ họp, phía sau có hai gã hộ vệ âm thầm đi theo.

Lúc chạng vạng, nàng không dẫn người theo, vì thế mới bị cuốn vào việc ngoài ý muốn. Giờ phút này không dám sơ suất lần nữa.

“Tiểu thư, việc ngài sai chúng thuộc hạ dò hỏi đã tra ra rồi.” Một hộ vệ thấp giọng bẩm báo.

Vệ Trăn bước chân chậm lại, dịu giọng hỏi:
“Kẻ thích khách kia làm thế nào mà trà trộn vào tẩm điện quân thượng?”

Nàng muốn biết rốt cuộc trong yến hội đã xảy ra chuyện gì.

Hộ vệ đáp:
“Tối nay sau ba tuần rượu, quân thượng rút lui về tẩm điện nghỉ ngơi, bên cạnh chỉ để lại vài người hầu thân cận. Không ngờ có gian tặc cải trang làm cung nhân, lấy danh nghĩa đưa thuốc mà lẻn vào. May mắn quân thượng tỉnh lại kịp thời, hô to cứu giá. Hai tên thích khách, một nam một nữ thất thủ rồi nhảy cửa sổ bỏ chạy, về sau bị người của Kỳ Yến thiếu tướng quân bắt lại. Cả hai đã uống thuốc độc tự vẫn.”

“Đều đã chết rồi?”

"Vâng, đều thất khiếu chảy máu mà chết, không kịp khai ra kẻ chủ mưu phía sau.”

Vệ Trăn chớp nhẹ mi mắt, thấp giọng:
“Vậy sao……”

Nàng đã sớm tính đến trường hợp xấu nhất: Nếu lát nữa Kỳ Yến cung khai nàng thì nàng sẽ lập tức nhận là bị thích khách bắt cóc, hoàn toàn không biết gì, đổ hết mọi chuyện về phía Cảnh Khác và kẻ thích khách kia.

Có lẽ người khác cũng sẽ nghĩ vậy. Nhất định là kẻ ám sát quân thượng kia, trong lúc chạy trốn đã lạc vào ấm điện, lỡ tay đả thương Lục điện hạ Cảnh Khác.

Nếu thích khách không kịp nhận tội, ắt phải tra hỏi kỹ càng. Nhưng nay cả hai đều đã tự vẫn, chết không đối chứng, nàng chẳng khác gì vô can. Với Vệ Trăn mà nói, lợi nhiều hơn hại.

Bất tri bất giác đến trước yến điện. Chưa kịp bước vào đã nghe thấy tiếng người nói chuyện xôn xao. Trong điện đèn đuốc sáng trưng, bóng người tụ tập đông đúc.

Vệ Trăn từ phía sau một tấm bình phong vòng vào trong, chậm rãi đi lên trước, liếc mắt đã thấy một bóng dáng nổi bật giữa đám người.

Thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi, thân mặc hoa bào gấm vóc, dáng người cao gầy, dung mạo anh tuấn xuất chúng - chính là đệ đệ nàng, Cự Dương hầu Vệ Lăng.

“A tỷ đi đâu mà giờ mới tới?” Vệ Lăng thấy nàng liền nghiêng đầu hỏi.

“Về thay y phục, thấy thân thể có chút không khoẻ nên ở tẩm xá nghỉ tạm một lát.” Vệ Trăn mỉm cười nhợt nhạt. Vệ Lăng không nghi ngờ gì, vừa trò chuyện vừa thuật lại tình hình đại khái.

Tối nay yến hội do Thái tử chủ trì, nào ngờ liên tiếp xảy ra chuyện hành thích quân vương và vương tử. Thái tử tất bị khiển trách, Sở Vương tức giận quát mắng thất trách, lệnh nhanh chóng tra rõ chân tướng, truy ra chủ mưu sau lưng.

Mà nơi này lại là Ly cung của Thái hậu. Xưa nay Thái hậu tín nhiệm Kỳ gia, lập tức sai Kỳ Yến phối hợp điều tra.

Vệ Trăn hỏi: "Thái tử và Thiếu tướng quân hiện ở đâu?”

Vệ Lăng chỉ vào màn che phía trước:
“Ở trong ấy. Quân thượng đã được đưa về tẩm điện nghỉ ngơi, những người còn lại đang điều tra manh mối liên quan tới thích khách.”

Tiếng bàn tán khắp nơi vang lên, từng câu từng chữ rơi vào tai Vệ Trăn.

“Kẻ nào gan to bằng trời, dám ám sát Lục điện hạ?”

“Chắc là hai tên thích khách kia, không giết được quân thượng nên mới ra tay với Cảnh Khác điện hạ. Chỉ tiếc chưa kịp tra ra gì, chúng đã tự vẫn.”

“Chờ Lục điện hạ tỉnh lại, việc này mới rõ ràng. Có điều trước mắt mất máu quá nhiều, e rằng khó qua khỏi……”

Vệ Trăn nghe xong liền cảm thấy không ổn, vội kéo Vệ Lăng đến phía sau màn, thấp giọng hỏi:
“Ngươi nói gì? Cảnh Khác chưa chết?”

Vệ Lăng nhíu mày:
“Chỉ là tính mạng nguy kịch, chưa qua khỏi hiểm cảnh. Tình hình trước mắt rất không lạc quan, có cứu được từ quỷ môn quan trở về hay không còn khó nói.”

Vệ Trăn khẽ lẩm bẩm:
“Thật vậy sao……”

Nàng nhớ rõ khi mình bước đến kiểm tra hơi thở của Cảnh Khác, rõ ràng không còn dấu hiệu sống, sao lại có thể chưa chết?

Trừ phi…

Nàng chợt nhớ tới lư hương đồng đặt trong điện, rất có thể vì lúc đó hương liệu bị đổi thành mê dược nên Cảnh Khác chỉ là mê man, hơi thở mỏng manh không nhận ra?

Gió đêm thốc vào, một luồng lạnh buốt từ lòng bàn chân dâng thẳng lên tim nàng.

Đang nghĩ ngợi, bỗng màn che lay động, có hai bóng người một trước một sau bước ra.

Tiếng hành lễ vang lên khắp bốn phía, Vệ Trăn cũng theo lễ nghi cúi mình.

Thái tử đầu đội ngọc quan, sắc mặt nghiêm nghị mà bước ra. Người theo sau chính là Kỳ Yến - nay đã tháo khôi giáp, thay một thân áo gấm thêu mây, dáng vẻ như ngọc.

Thái tử phất tay cho mọi người bình thân, an ủi vài câu rồi lệnh thị vệ tiếp tục tra xét. Chẳng bao lâu, ánh mắt hắn dừng lại ở Vệ Trăn, liền bước đến gần:

“Tối nay loạn như vậy, ngươi có bị kinh sợ không?”

Vệ Trăn cúi người thi lễ, dịu giọng đáp:
“Tạ điện hạ quan tâm. Có thị vệ bảo hộ bên mình, thần nữ chưa từng bị chấn kinh.”

Thái tử nhìn nàng, sắc mặt hòa hoãn:
“Vậy thì tốt.”

Hai người hàn huyên vài câu, bỗng Thái tử hỏi:
“Có điều lúc chạng vạng trong yến hội lại không thấy ngươi, là đi đâu vậy?”

Vệ Trăn đã sớm chuẩn bị sẵn lời, liền bình tĩnh thưa:
“Hồi điện hạ, thần nữ tửu lượng không cao, nghĩ ra ngoài tản rượu, thuận tiện đến tẩm xá đệ đệ lấy một vật, lại tình cờ gặp Thiếu tướng quân đang điều tra thích khách, bởi thế mới trì hoãn hồi lâu.”

Nói xong, nàng ngẩng đầu, hướng về phía sau lưng Thái tử mà nhìn...


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play