"Tách" - Một giọt nước nữa từ mái tóc ướt sũng của hắn nhỏ xuống mặt nàng.
Vệ Trăn choàng tỉnh từ trong mộng, khẽ thở hổn hển. Trên đỉnh đầu, giọt nước lạnh lẽo từ vòm động cũng vừa nhỏ xuống mặt nàng, khiến thần trí nàng chốc lát thanh tỉnh.
Giấc mộng vừa rồi quá đỗi ái muội. Tuy đã thoát ra nhưng tim nàng vẫn đập rộn ràng.
Từ sau khi tiến kinh chờ ngày thành thân, nàng từng được ma ma dạy dỗ vài chuyện khuê phòng. Trong mộng, tuy nàng cùng hắn chưa từng thật sự hành phòng nhưng tình cảnh giằng co ám muội ấy cũng đủ khiến người tâm hoảng ý loạn.
Khó hiểu hơn cả là bố trí trong mộng cực giống tẩm điện của nàng ở Ly cung, mà nàng lại hoàn toàn không phản kháng, chưa từng đẩy hắn ra dù chỉ một chút. Nếu thế, rốt cuộc trong mộng đã xảy ra chuyện gì?
Đêm xuân, hàn khí theo gió len lỏi qua lớp vải, thấm vào da thịt. Vệ Trăn khẽ động thân mình, phát hiện áo khoác trên vai đã rơi xuống đất. Nàng cúi đầu, ngẩn ngơ nhìn thấy bản thân được phủ thêm một tầng ngoại sam màu bạc - rõ ràng là áo của Kỳ Yến.
Nàng đưa mắt nhìn qua. Thiếu niên đối diện sắc mặt tái nhợt, nửa tựa vào vách đá, mắt đã nhắm nghiền, dường như đang say ngủ.
Vệ Trăn chống vách tường đứng dậy, chậm rãi bước đến bên hắn, quỳ xuống, định cởi áo trả lại.
Hơi nước mờ mịt giăng mờ ánh lửa, ánh sáng dịu dàng hắt lên gương mặt hắn, dịu dàng như mộng như ảo. Diện mạo ấy, giống hệt trong mộng.
Tựa như bị mê hoặc, nàng rũ mi, đưa mắt nhìn cổ hắn.
Trong mộng, lúc thiếu niên cúi người áp lên nàng, nàng ngẩng đầu đã thấy được một nốt ruồi nhỏ bên dưới yết hầu hắn - tựa giọt mực điểm vào ngọc, ẩn hiện dưới ánh nến mông lung, mơ hồ ám sắc.
Thiếu nữ khẽ giơ tay lên, ngón tay như muốn xác minh điều gì nhưng lại khựng giữa không trung.
Từ nhỏ được giáo dưỡng lễ nghi khiến nàng không dám làm điều đường đột. Huống hồ, nếu thực sự có nốt ruồi ấy... thì phải làm sao?
Đầu ngón tay nàng khẽ cuộn lại vì khẩn trương, định đứng lên rời đi. Mái tóc dài rũ xuống theo động tác, khẽ lướt qua mu bàn tay thiếu niên. Bị cọ vào, người trước mặt chợt giật mình, chậm rãi mở mắt.
Bốn mắt chạm nhau trong khoảng không chật hẹp, hơi thở giao nhau, Vệ Trăn như bị ánh mắt hắn hút chặt lấy.
Ánh mắt hắn sáng rực: “Sao vậy?”
Vệ Trăn đem áo trả lại, nhẹ giọng: “Ta đến trả áo cho thiếu tướng quân. Đêm khuya sương lạnh, đừng để bị cảm.”
Kỳ Yến duỗi tay nhận lấy, lúc cử động, vạt áo hơi trượt, để lộ cổ dài trắng trẻo.
Vệ Trăn theo bản năng nhìn đến, ánh mắt đột ngột dừng lại.
Ngay tại đó - trên yết hầu kia, quả nhiên có một nốt ruồi nhỏ nhắn như mực điểm.
Trong khoảnh khắc, một cảm giác kỳ dị như ma chú từ đáy lòng dâng lên.
Nếu như trước đó nàng còn nửa tin nửa ngờ lời phương sĩ nói rằng "người kiếp trước mang tiếc nuối chưa dứt sẽ báo mộng mà đến", thì giờ phút này, khi tận mắt thấy nốt ruồi ấy, nàng không còn cách nào phủ nhận những bóng đè liên tiếp kia nữa.
Lửa khẽ lay, hắt ánh sáng lên yết hầu thiếu niên, vẽ rõ hình dáng sắc bén. Dưới ánh mắt nàng, nó khẽ chuyển động theo nhịp nuốt.
Vệ Trăn tim đập như trống trận, vừa ngẩng đầu liền chạm vào ánh mắt hắn - sâu thẳm như đêm tối, cúi xuống nhìn nàng.
“Nhìn gì vậy?” Giọng hắn trầm thấp hơn trước, con ngươi đen nhánh phản chiếu ánh lửa mờ mờ, như đang dò xét nàng.
Nàng không đáp, chỉ có tiếng hít thở khẽ khàng luân phiên quanh quẩn giữa hai người.
Vệ Trăn nhất thời bối rối, khẽ mím môi, nghiêng mặt tránh đi, sườn mặt vẫn giữ vẻ nhã nhặn đoan trang. Nếu không phải đôi tai trắng như tuyết giờ đây nhuộm chút đỏ ửng thì thật chẳng thể nhìn ra tâm trạng nàng đang hỗn loạn nhường nào.
Trong sơn động yên tĩnh, thậm chí có thể nghe rõ tiếng tim đập vang vọng trong lồng ngực.
Vệ Trăn lòng như rối tơ vò, nửa vì chuyện mộng báo, nửa vì bị hắn phát hiện đang lén nhìn.
Nàng chợt mở lời chuyển hướng: “Thiếu tướng quân, ngày ấy nhờ ngươi điều tra chuyện kia, chẳng hay đã tra rõ chưa?”
“Đã tra hết rồi.” Kỳ Yến dùng cành cây khơi khơi đống lửa, ánh lửa đang tàn liền sáng bừng trở lại.
Vệ Trăn ngẩng đầu: “Là ai làm?”
Đêm đó, thị vệ canh giữ bên ngoài ấm điện sao có thể vô cớ rời vị trí? Nhất định là có chủ mưu đứng đằng sau.
Qua một hồi yên lặng, chỉ nghe hai chữ rơi xuống như băng: “Vệ Chương.”