An ma dẫn đường biến mất, trong rừng chỉ còn hai người đối diện giằng co.

Vệ Chương vừa cất lời, Vệ Trăn đã giương cung lên, đầu mũi tên dài nhắm thẳng vào mi tâm hắn.

Vệ Chương cười lạnh, cao giọng nói:
“Nếu ngươi vọng động nửa phần, mũi tên mai phục trong rừng sẽ lập tức xuyên thủng yết hầu ngươi.”

Vệ Trăn cắn chặt môi, máu gần như rớm ra. Hắn rõ ràng có thể hạ lệnh bắn ngay nhưng lại cố ý án binh bất động, chứng tỏ có cạm bẫy sâu hơn đang chờ. Hắn rốt cuộc đã bố trí bao nhiêu người? Chỉ một mình nàng sợ rằng không đủ ứng phó. Nếu giờ phút này bị thương, tất thành cá nằm trên thớt, mặc người xâu xé.

Nàng không rõ người mình phái đi có kịp đưa tin cho đệ đệ hay không...

Vệ Chương giẫm qua cành khô, bước về phía nàng, cất giọng dịu dảng:
“Đừng trách ta, muội muội. Hôm nay đao kiếm chĩa nhau, đều chẳng phải bản tâm ta. Là Cảnh Khác bức bách, Lục điện hạ ngài ấy là người ra sao, ngươi hẳn rõ hơn ai hết.”

Vệ Trăn hỏi dồn:
“Cảnh Khác sai ngươi đến?”

Trong lòng nàng, vết thương vừa khép liền bị xé toạc. Nàng cùng Vệ Chương xưa nay bất hòa nhưng dẫu thế nào cũng chẳng thể tưởng tượng được có một ngày, chính tay thân huynh lại đem đao kiếm chỉ về phía nàng.

Vệ Chương dừng lại, đứng cách ngựa nàng một trượng, cười nói:
“Muội muội, ngươi cùng Vệ Lăng chẳng qua mượn được chút quân ân liền một tay chiếm lấy gia nghiệp to lớn của Vệ gia, lại không chịu phân cho ta cùng muội muội nửa phần. Hôm nay xảy ra chuyện như vậy, chẳng qua cũng là gieo gió gặt bão.”

“Ngươi muốn gì cứ nói, ta đều có thể cho." Vệ Trăn mở lời, muốn kéo dài thời gian chờ người đuổi đến.

Vệ Chương ánh mắt lóe sáng nhưng vẫn lắc đầu cười nhạt:
“Không cần. Ta chỉ muốn ngươi nghe ta nói.”

Hắn nâng tay, chủy thủ nhắm thẳng hông nàng, định dọa ngựa phát điên khiến nàng bị lôi đi.

Vệ Trăn kéo cương ngựa nghiêng người né tránh:
“Trái phải đều không có đường lui, chẳng bằng giờ phút này một tiễn xuyên tâm. Ngươi làm việc cho Cảnh Khác, không lẽ cũng không muốn giữ mạng sống sao?”

“Muội muội thật gan dạ,” Vệ Chương nhìn mũi tên trước mặt, cười nói, “Ai ngờ muội muội ngoài xinh đẹp đoan trang, trong tâm lại lạnh lùng kiên cường.”

Hắn chậm rãi cắm chủy thủ vào đai lưng, xoay người:
“Đi theo ta.”

Trong rừng lùm cây lay động, hàn quang ẩn hiện. Vệ Trăn đưa mắt nhìn quanh mới hay lúc hai người giằng co nãy giờ, trong rừng không biết đã xuất hiện bao nhiêu tên bắn lén đang rình rập.

Vệ Chương dẫn đường đi trước, nàng dù muốn kéo dài cũng không thể trì hoãn bao lâu, chẳng mấy chốc đã đến nơi.

Dưới triền núi, cây cối rậm rạp, ánh tà dương chiếu xuyên qua khe lá, tựa như dòng máu chảy. Vệ Chương ra hiệu nàng đứng tại chỗ chờ, xoay người đi lên sườn núi.

Không ngờ ngay lúc ấy, một tràng tiếng rít chấn động núi rừng vang lên khiến Vệ Chương biến sắc:

“Sao lại thế này?!”

Hắn bị Cảnh Khác lợi dụng, đem Vệ Trăn đến nơi này, so với việc trực tiếp ám sát nàng, để nàng bị dã thú xé xác trong rừng càng kín đáo, không ai nghi ngờ.

Thế nhưng lúc này, Cảnh Khác căn bản không đợi hắn ẩn thân trên núi đã thả hổ khỏi lồng - là muốn giết cả hắn!

Mặt đất rung chuyển, cây cỏ lay động, ba bóng hổ to lớn như quỷ dữ vọt ra khỏi rừng, đói khát mấy ngày nay, giờ phút này thoát cương, hung hăng lao thẳng xuống triền núi.

Hổ thế như sấm sét, Vệ Trăn dù quay đầu ngựa cũng không còn kịp. Tim nàng như muốn nhảy ra khỏi ngực, vội giương cung lắp tên. Nhưng nàng không bắn về hổ mà thẳng tay hướng phía sau lưng Vệ Chương.

Mũi tên xuyên thủng vai, Vệ Chương thét lên một tiếng rồi ngã quỵ xuống đất.

Máu tươi tràn ra, mùi nồng nặc lan khắp không khí, dụ mãnh hổ phát ra một tiếng rống dữ dội. Cỏ tung bay, cây lay động - ba con mãnh hổ đã vọt ra, lao thẳng về phía Vệ Chương.

Khoảnh khắc ấy là cơ hội sống duy nhất cho Vệ Trăn. Nàng giật cương, ngựa hí dài một tiếng, bốn vó phi nhanh. Một con hổ bỗng bị tiếng động hấp dẫn, mắt lóe ánh lục quang, chồm người vồ tới.

Vệ Trăn vừa cài tên nhưng đã không còn kịp. Ngay khoảnh khắc nguy hiểm đó, một mũi tên như tia chớp xẹt qua trước mặt nàng.

Máu đen văng tung toé lên mặt Vệ Trăn. Mãnh hổ rống lên một tiếng thảm thiết, nặng nề ngã xuống đất, tên dài cắm thẳng vào thân nó, đuôi tên còn đang rung mạnh.

Trong rừng vang lên tiếng hô to:
“Mau hộ vệ thiếu tướng quân."

Vệ Trăn quay đầu nhìn, chỉ thấy bên mép rừng xa xa, một thiếu niên cưỡi ngựa đứng đó - Là Kỳ Yến.


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play