Chờ trong ngực không còn vang lên tiếng khóc, Vệ Trăn tựa hồ đã ngủ thiếp đi, Kỳ Yến mới nhẹ nhàng ôm nàng lên giường, lặng lẽ nhìn nàng hồi lâu rồi mới xoay người rời khỏi tẩm điện.
Hôm sau, Vệ Trăn tỉnh lại trong cơn say, đầu đau như búa bổ, thần trí mơ hồ. Nàng đưa tay day trán, cố nhớ lại chuyện xảy ra sau khi say nhưng tất cả đều như tơ liễu theo gió bay đi, chỉ lờ mờ nhớ được đệ đệ và Kỳ Yến đưa nàng trở về, còn về phần bản thân có từng làm điều gì thất lễ hay không thì hoàn toàn không rõ. Tuy vậy thấy thái độ Kỳ Yến và Vệ Lăng sau khi nàng tỉnh vẫn bình thường, nàng đoán chắc mình cũng chưa quá thất thố.
Về phần chuyện xảy ra trong yến hội, dù chỉ một buổi tối trôi qua, hẳn toàn bộ Tấn Cung trên dưới đều nghe đồn biết rõ.
Vệ Trăn trong lòng sớm đã chuẩn bị chu đáo, nghĩ rằng vương thất tất sẽ tra hỏi hoặc lên tiếng xin lỗi, nào ngờ mấy ngày trôi qua, vương thất vẫn không có bất kỳ thái độ gì.
Ngay cả khi Cảnh Hằng, với thân phận thái tử Đại Sở vào cung diện kiến Tấn Vương, trong lời nói có nhắc đến việc đêm đó mà tạ lỗi, Tấn Vương cũng chỉ thản nhiên cho qua, không hề truy cứu thêm, như thể chuyện kia chưa từng xảy ra.
Thế nhưng từ đầu đến cuối Tấn Vương chưa từng triệu kiến Vệ Trăn.
Công chúa hoà thân lại bị ngó lơ không đoái hoài, quả thực là việc xưa nay hiếm thấy.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT