Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
La Kiến Mộc để người đi vào, đến khi nhìn thấy người thì có chút không hiểu hỏi: “Sao cậu lại tới đây? Có chuyện gì không?”
Đương nhiên là Tiêu Cảng có chuyện.
Còn đặc biệt mang theo hai bình mạch nha, còn mang theo năm bao thuốc, chính là muốn xin đại đội trưởng mở cửa sau, đừng để cho anh ta đi xuống ruộng theo mọi người, anh ta thật sự không chịu được.
Nhưng anh ta nhìn Lý Tứ ngồi đối diện đại đội trưởng, chê cười nói: “Không có chuyện quan trọng gì, nếu không thì mọi người cứ nói chuyện trước đi nhé?”
Coi dù có ngốc thì cũng biết không nên tặng quà ở trước mặt người khác.
Ánh mắt La Kiến Mộc rơi ở giỏ trúc sau lưng anh ta, sau đó rất nhanh lại dời ánh mắt đi: “Được, vậy thì cậu cứ chờ chút đã.”
Nói xong thì nói với Lý Tứ: “Cậu nói tiếp đi.”
Không chỉ có đại đội trưởng nhìn ra chút vấn đề, Lý Tứ cũng tương tự mà nhìn ra một điểm.
Chắc chắn là thanh niên tri thức mới đến này muốn xin người người làm việc, đáng tiếc rồi, đụng tới đại đội trưởng là kiểu người ghét người khác tặng quà nhất, sợ là không có quả ngon để ăn.
Nhưng mà bây giờ không phải là thời điểm xem trò vui, anh ta nghe vậy thì tiếp tục nói: “Chúng tôi đã nhìn ra được hiệu quả ở mảnh đất mà chúng ta chọn lúc trước, tôi muốn sắp xếp một nhóm áp dụng phương pháp này của chúng ta trước, như vậy thì sau này cũng có thể tiết kiệm được nhiều sức lao động...”
Hai người anh một câu tôi một câu, khói thuốc tràn ngập trong không khí, Tiêu Cảng hít thở một cái, liền có thể cảm giác được khói xông vào mũi và cổ họng, cố nén ho khan.
Nhịn khoảng nửa giờ, hai người bọn họ nói chuyện đã đến hồi cuối.
“Vậy được rồi, ngày mai tôi liền sắp xếp.”
Lý Tứ gật đầu, rõ ràng là lúc này đã nên rời đi, nhưng anh ta lại ngồi ở tại chỗ như cũ, còn chủ động mở miệng: “Thanh niên tri thức Tiêu, tôi bên này đã nói xong, anh tìm đại đội trưởng là có chuyện gì?”
“Tôi...”
Tiêu Cảng sững sờ nhìn anh ta, tại sao người này còn chưa đi vậy.
La Kiến Mộc gõ gõ tẩu hút thuốc lá, gương mặt nghiêm túc: “Có chuyện gì cứ nói đi.” “...”
Tiêu Cảng nhìn sắc mặt lạnh lùng của ông ta thì càng cũng không nói ra được.
Vừa nhìn thấy ông ta thì đã cảm thấy giống như là nhìn thấy ông cụ trong nhà, luôn cảm thấy chỉ cần anh ta mở miệng thì sẽ có cây gậy chào đón anh ta.
Nếu không thì hay là lại trì hoãn thêm một ngày đi.
Chính tâm sinh thoái ý, ngoài cửa lại truyền tới một tiếng gọi.
Lý Tứ cười: “Đại đội trưởng, nhà chú thật vui vẻ đấy.”
Nhưng mà sau khi nhìn thấy người đến thì anh ta hơi kinh ngạc: “Thanh niên tri thức Dung, sao cô lại tới đây?”
Người tới chính là Dung Hiểu Hiểu.
So với Tiêu Cảng cõng một cái cái sọt lớn thì Dung Hiểu Hiểu đi tay không đến, cô đi đến trước mặt 3 người tìm chỗ ngồi xuống: “Không phải là tôi có chút việc muốn tìm đại đội trưởng thương lượng một chút sao.”
“Chuyện về ruộng sao?”
“Chuyện dưới ruộng thì gần xong rồi, có tiểu đội trưởng coi chừng thì sẽ không xảy ra vấn đề gì.”
Đại đội trưởng vừa định hút thuốc lá thì nhìn thấy cô gái đang do dự một hồi, cuối cùng vẫn nói: “Lần này may mắn mà có cháu, tôi sẽ nói với người ghi điểm, có thể thêm 10 điểm công của cháu trong mấy ngày trước, sau đó cũng có thể đi theo Lý Tứ, hoàn thành kế hoạch.” Cùng hoàn thành kế hoạch nhưng người làm việc không phải mình.
Nếu cứ như mấy ngày trước làm nhân vật đảm nhiệm chỉ huy thật tốt.
Một bên Tiêu Cảng cũng nghe ra thâm ý của lời này, nhìn thấy trong mắt thanh niên tri thức Dung đều là hâm mộ. Nếu như đây là anh ta thì thật tốt biết bao.
Hận chính mình trước đó không đọc nhiều sách, tại sao lại không học thêm một chút về công việc làm ruộng chứ!
“Việc làm ruộng có tiểu đội trưởng giám sát là được, tôi tới là muốn thương lượng cùng đại đội trưởng chuyện khác.”