Bị một đứa nhỏ mới mười mấy tuổi liên tục chất vấn đến mức hoài nghi cả đạo đức nghề nghiệp của bản thân, sắc mặt Trương Vĩ thoắt cái trở nên khó coi. Trong lòng hắn âm ỉ bực bội, vừa định mở miệng phản bác: “Diệp đồng học, cậu...”
“Con đứng sau ba đi.” Trương Vĩ còn chưa kịp nói hết câu, đã bị Diệp Bùi vừa xuất hiện ngắt lời.
Diệp Bùi kéo Diệp Triều Nhiên ra sau lưng mình, che đi gương mặt cậu, đối mặt trực diện với Trương Vĩ.
Người đàn ông cao gần 1m9, thân hình rắn rỏi, cao lớn hơn phần lớn người có mặt tại đó, áp lực từ anh ta gần như ập thẳng vào người đối diện.
Trương Vĩ bắt gặp ánh mắt lạnh băng kia, lửa giận vừa bùng đã bị dập tắt, lời chưa kịp nói ra đã nghẹn ngay trong cổ họng, khí thế hoàn toàn sụp đổ.
Hắn mấp máy môi, ngượng ngùng kéo nhẹ khóe miệng, miễn cưỡng nói: “Diệp đồng học, lời nói cũng không thể tùy tiện.”
“Những lời này, cũng xin gửi lại cho ông.” Ánh mắt Diệp Bùi từ trên cao nhìn xuống, chứa đựng cảnh cáo, hờ hững liếc Trương Vĩ một cái, “Chính ông là người chưa hiểu rõ tình hình, đã vội vàng võ đoán.”
Trương Vĩ nghẹn họng không phản bác nổi, diễn trò lắm đến vậy mà cuối cùng cũng chẳng nói thêm được lời nào, đành cười gượng, lùi về sau một bước.
Chỉ là, mối thù này hắn đã ghi nhớ.
Phương Kỳ Sơn và Thái Liên Hoa gần như không rời mắt khỏi Diệp Triều Nhiên. Thấy cậu xuất hiện, hai người mới thở phào nhẹ nhõm.
Thái Liên Hoa không kìm được, bước lên một bước. Bà không liếc nhìn Diệp Bùi lấy một cái, chỉ đưa tay về phía Diệp Triều Nhiên, cười nói: “Triều Nhiên, con về với mẹ được không?”
Diệp Triều Nhiên lập tức nép sâu hơn về phía sau lưng Diệp Bùi, dùng hành động để biểu thị sự từ chối.
Diệp Bùi khẽ nghiêng người, chắn cậu lại phía sau, không hề liếc nhìn Thái Liên Hoa, mà hướng về nhóm phóng viên ở hiện trường hỏi: “Tôi muốn hỏi, hiện giờ có phóng viên nào đang phát sóng trực tiếp không?”
Cuối hàng người có người giơ tay lên: “Có.”
Diệp Bùi hướng người đó gật đầu mỉm cười: “Vậy làm phiền anh giúp tôi làm mờ khuôn mặt đứa trẻ. Tôi không hy vọng con tôi bị phơi bày trước công chúng trong khi chưa có bất cứ sự bảo vệ nào.”
Phóng viên giơ tay ra dấu “OK”, còn nói thêm: “Diệp tiên sinh cứ yên tâm, cả Diệp đồng học và ngài đều không xuất hiện trực tiếp trên sóng.”
Anh ta là người rất có đạo đức nghề nghiệp!
Diệp Bùi nghe xong khẽ cười: “Có câu này của anh, tôi an tâm rồi.” Nói xong, ông cẩn thận liếc qua một lượt các phóng viên trước mặt, khi ánh mắt dừng lại ở vài kênh truyền thông địa phương có tiếng, mới quay đầu nói với Diệp Triều Nhiên phía sau, “Được rồi, bây giờ có thể ra ngoài.”
Hành động suy nghĩ chu đáo vì đứa trẻ của Diệp Bùi rơi vào mắt phần lớn phóng viên, khiến không ít người có ấn tượng mới về ông.
“Tôi thấy Diệp tiên sinh cũng đâu có giống như lời Phương tiên sinh nói là không biết lý lẽ.” Một phóng viên có tiếng hạ giọng thì thầm với đồng nghiệp.
Trước khi họ đến hiện trường, Phương Kỳ Sơn và Thái Liên Hoa đã tranh thủ thời lượng không ít trên sóng, liên tục giãi bày khổ sở.
Dù họ không nói rõ, nhưng từng lời từng chữ đều ngầm chỉ trích Diệp Bùi và Tống Nhã là nguyên nhân khiến Diệp Triều Nhiên thay đổi quyết định vào phút chót.
Khán giả theo dõi trực tiếp nghe đến mấy lời đó đã sôi sục, không ít người chỉ trích Diệp Bùi và Tống Nhã, thậm chí còn có người quá khích mắng Diệp Triều Nhiên là đứa trẻ vô ơn.
Nhưng hiện tại, khi nhìn thấy Diệp Bùi đứng chắn trước mặt Diệp Triều Nhiên, ánh mắt che chở kia khiến khán giả cũng không khỏi thay đổi suy nghĩ:
【 Ba ba Diệp thật sự rất quan tâm Triều Nhiên. 】
【 Rất chu đáo, sợ thông tin đứa trẻ bị rò rỉ. 】
【 Không thể nào, chỉ vì một hành động như vậy mà mấy người đã đồng tình để đứa trẻ bị tách khỏi máu mủ suốt mười sáu năm sao? 】
【 Bạn nói thế có bằng chứng không? 】
……
Tống Nhã lúc này cuối cùng cũng bước ra từ trong phòng. Bà đem toàn bộ giấy tờ đã chuẩn bị kỹ càng đưa cho Diệp Triều Nhiên.
Diệp Triều Nhiên nhận lấy, nhỏ giọng nói: “Cảm ơn mẹ.”
Tống Nhã xoa đầu cậu, dịu dàng nói: “Đi thôi.”
Diệp Triều Nhiên bước lên phía trước một bước, không nhìn Phương Kỳ Sơn và Thái Liên Hoa, ngẩng đầu nhìn về phía vô số ống kính trước mặt.
Kiếp trước, vì mối quan hệ với nhà họ Phương, cậu đôi khi cũng phải đối diện với ống kính. Nhưng khi ấy, bản thân cậu đã quá nhạy cảm và thiếu tự tin do bị nhà họ Phương tổn thương tinh thần suốt thời gian dài. Mỗi lần đứng trước máy quay, cậu đều hoảng loạn vô cùng, thậm chí có phần sợ hãi.
Dù giờ đây mọi thứ đã khác, nhưng Diệp Triều Nhiên vẫn không tránh khỏi cảm giác căng thẳng.
Diệp Bùi lập tức nhận ra điều đó. Ông vỗ nhẹ lên vai cậu, dịu giọng nói: “Đừng sợ, ba và mẹ đều ở đây cùng con.”
Diệp Triều Nhiên hít sâu một hơi, nhẹ gật đầu.
So với sự bình tĩnh của Diệp Bùi và Tống Nhã, Phương Kỳ Sơn và Thái Liên Hoa lúc này thì không được như vậy.
Phương Kỳ Sơn tiến lên vài bước, ánh mắt lướt qua liền thấy tờ giấy nhận nuôi trong tay Diệp Triều Nhiên. Sắc mặt ông ta lập tức biến đổi, thoáng chốc có chút hối hận vì đã mang theo nhiều phóng viên đến vậy.
Ông ta bước lên một bước, cố tình che đi camera phía sau, lên tiếng: “Triều Nhiên, con làm gì vậy? Sao lại mang mấy thứ đó ra? Chúng ta chỉ muốn nói chuyện tử tế với con, muốn biết lý do con đột nhiên đổi ý. Nếu thật sự là do con quyết định, thì chúng ta chắc chắn sẽ không làm khó con.”
Lời của Phương Kỳ Sơn rõ ràng muốn ám chỉ rằng có người xen vào, gây ảnh hưởng khiến Diệp Triều Nhiên thay đổi quyết định, định đổ mọi tội lỗi lên đầu Diệp Bùi và Tống Nhã trước mặt hàng loạt phóng viên và khán giả trực tiếp.
Nghe đến đó, thần sắc Diệp Triều Nhiên lập tức lạnh xuống. Cậu hít sâu một hơi, bước ra phía trước một bước, đứng đối diện camera, lúc này mới lên tiếng:
“Không trở về nhà cha mẹ ruột là quyết định của chính tôi. Không liên quan đến ba mẹ tôi. Ngược lại, họ thậm chí từng nói với tôi rằng, chỉ cần là lựa chọn của tôi, họ đều sẽ ủng hộ.”
Một phóng viên không nhịn được hỏi: “Vậy Triều Nhiên, cậu có thể chia sẻ sơ lược về lý do được không?”
Diệp Triều Nhiên nhẹ nhàng gật đầu.