“Ê! Diệp Triều Nhiên, mau kể cho tôi nghe một chút đi,” người bạn cùng bàn vừa đập mạnh vào vai cậu vừa hạ giọng lại gần, vẻ mặt đầy tò mò, “Cậu về với ba mẹ ruột rồi, có phải cũng tính chuyển trường không hả?”

Nhìn gương mặt trước mắt—xa lạ mà quen thuộc—Diệp Triều Nhiên ngẩn người mất vài giây, mới chậm rãi chớp mắt.

“Cậu là…”

Câu “ai vậy” còn chưa kịp bật ra khỏi miệng, cậu đã đối chiếu được gương mặt trước mặt với người trong trí nhớ.

Là Trương Tề—bạn cùng bàn hồi năm lớp Mười Một của cậu.

Từng chuyện trong quá khứ rõ ràng như được in lại.

Như thể vừa tỉnh khỏi một giấc mộng dài, Diệp Triều Nhiên vẫn chưa hoàn hồn.

Nhưng cơn tê buốt từ cánh tay—cảm giác kim châm len lỏi vào da thịt—quá mức chân thực, khiến cậu không thể nào tin rằng đây chỉ là một giấc mơ.

Không phải mơ.

Diệp Triều Nhiên khẽ lắc đầu, gần như chắc chắn.

Tất cả đều là thật.

Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, cậu chấp nhận được hiện thực.

Cậu trọng sinh rồi.

Trở về đúng năm lớp Mười Một ấy—  
Thời điểm mọi bi kịch vẫn chưa kịp bắt đầu.

Diệp Triều Nhiên không kìm được nữa, cậu bật dậy khỏi chỗ, xoay người chạy thẳng ra khỏi lớp.

Cả lớp đang giờ tự học bị hành động bất thường này làm cho sửng sốt, đồng loạt ngoảnh đầu nhìn theo.

Trương Tề cũng ngơ ngác vài giây, sau đó mới hét lên: “Diệp Triều Nhiên! Còn chưa tan học mà!”

Nhưng Diệp Triều Nhiên đã chẳng buồn để tâm nữa.

Ký ức quay về—rất nhanh, cậu đã ghép nối được toàn bộ sự kiện của hôm nay lại với nhau.

Ở kiếp trước, cũng chính ngày này, dưới lời thuyết phục của ba mẹ ruột, cậu đã đưa ra quyết định khiến bản thân hối hận cả đời—rời xa ba mẹ nuôi đã chăm sóc cậu suốt mười sáu năm, theo Phương gia trở về.

Và cũng từ tiết học định mệnh ấy, cuộc đời Diệp Triều Nhiên rẽ vào bóng tối.

Ban đầu, cậu còn chưa nhận ra bộ mặt thật của gia đình kia.

Nhưng theo thời gian, lớp mặt nạ giả tạo dần bị bóc trần, Diệp Triều Nhiên mới hiểu ra—thứ đang đón chờ cậu chưa bao giờ là một mái nhà hạnh phúc, mà là một âm mưu đã được vạch sẵn.

Ở Phương gia, Diệp Triều Nhiên mãi mãi chỉ là người ngoài.

Cha mẹ Phương gia nói: “Cậu họ Diệp, chúng tôi họ Phương, vốn dĩ đã không cùng một nhà.”

Anh cả Phương gia lạnh lùng bảo: “Đừng có lấy lòng tôi, chướng mắt.”

Ngay cả người mà Diệp Triều Nhiên yêu quý nhất cũng từng nói với cậu: “Cậu mãi mãi không bằng Yến Yến.”

Mọi người đều thiên vị Phương Yến. Thậm chí đến cuối cùng, trái tim vốn thuộc về Diệp Triều Nhiên, cũng bị dùng để trao đổi lấy sự hoàn mỹ của Phương Yến.

Nước mắt còn chưa kịp rơi xuống má đã bị gió lạnh cuốn đi, sắc như dao cắt.

Diệp Triều Nhiên chẳng rõ mình đã chạy bao lâu, cuối cùng mới dừng lại dưới tòa chung cư nơi gia đình họ đang sống.

Trước cửa đơn nguyên có đậu một chiếc siêu xe xa xỉ, Tống Nhã đang kéo tay Diệp Bùi, tươi cười trò chuyện với một cặp vợ chồng đối diện. Bên cạnh họ còn có hai chiếc vali cỡ lớn.

Vừa nhìn thấy hai gương mặt mà cậu ngày đêm thương nhớ, sống mũi Diệp Triều Nhiên cay xè, không suy nghĩ gì đã bật gọi: “Ba, mẹ!”

Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Tống Nhã lập tức quay đầu lại.

Vừa nhìn thấy cậu, bà vừa mừng vừa sợ: “Tiểu Nhiên? Sao con lại về sớm vậy…”

Chưa kịp dứt lời, Diệp Triều Nhiên đã lao vào lòng bà như một quả pháo nhỏ.

Trên gương mặt Tống Nhã hiện rõ sự kinh ngạc, còn Diệp Bùi thì ngơ ngác không kém.

Phương Kỳ Sơn và Thái Liên Hoa cũng đưa ánh mắt nghi hoặc nhìn về phía cậu.

Hai người liếc nhau, Thái Liên Hoa lập tức nở một nụ cười xã giao: “Triều Nhiên, sao vậy? Chẳng lẽ là vì sắp về cùng chúng ta nên hồi hộp quá à?”

Phương Kỳ Sơn cũng cười theo: “Triều Nhiên à, nhà chúng ta ở thành phố A tuy không phải cực kỳ giàu có, nhưng so với nơi này thì hơn nhiều lắm. Con cứ yên tâm, theo chúng ta về, nhất định sẽ không phải chịu thiệt.”

Thái Liên Hoa cũng gật đầu tán đồng.

Nghe đến đây, sắc mặt Diệp Bùi và Tống Nhã đồng thời thay đổi.

Diệp Triều Nhiên nhận ra rõ ràng thân thể Tống Nhã khẽ cứng lại.

Sau khi giải tỏa phần nào cảm xúc, cậu dần bình tĩnh lại.

Được trao cơ hội sống lại lần nữa, cậu sẽ không lặp lại sai lầm, càng không thể để ba mẹ đã nuôi dưỡng mình mười sáu năm phải tổn thương.

Lau sạch nước mắt nơi khóe mắt, Diệp Triều Nhiên buông Tống Nhã ra.

Đón lấy ánh mắt lo lắng từ bà, cậu mỉm cười trấn an.

Rồi xoay người, ánh mắt rốt cuộc dừng lại trên người Phương Kỳ Sơn và Thái Liên Hoa.

Hôm nay, cả hai rõ ràng đã ăn mặc kỹ lưỡng—trang điểm tinh tế, quần áo chỉn chu, trông hoàn toàn lệch tông với khu chung cư cũ kỹ này.

Thấy ánh mắt Diệp Triều Nhiên nhìn sang, hai người lập tức nở nụ cười.

“Đồ đạc đã đóng gói giúp con rồi, nếu Triều Nhiên cũng đã về, vậy ta xuất phát thôi.” Thái Liên Hoa có hơi mất kiên nhẫn, nhưng vẫn giữ thái độ lịch sự, lông mày khẽ nhíu rồi nhanh chóng giãn ra.

Phương Kỳ Sơn liếc nhìn hai chiếc vali lớn, ánh mắt hiện lên vẻ chán ghét thoáng qua: “Thật ra thì ở nhà ta cái gì cũng chuẩn bị đủ cả, không cần mang lắm đồ như thế này đâu.”

Quan trọng là—hắn ghét cái cảm giác hai cái vali đó sẽ làm bẩn xe hắn.

Diệp Triều Nhiên thu hết sắc mặt của hai người vào đáy mắt.

Cậu không khỏi ngạc nhiên—thì ra đôi vợ chồng này lại biểu hiện rõ ràng đến vậy.

Vậy mà kiếp trước cậu lại không nhận ra?

Cậu siết chặt nắm tay, rồi xoay người nhấc vali của mình lên.

“Đi thôi.” Diệp Triều Nhiên nói.

Thái Liên Hoa mừng rỡ, đang định bảo Phương Kỳ Sơn đi giúp, thì thấy Diệp Triều Nhiên quay sang nói với Diệp Bùi: “Ba, giúp con xách cái vali kia với.”

Lời vừa dứt, cả bốn người lớn đều sững sờ.

Tống Nhã gần như không dám tin, nhìn chằm chằm vào cậu: “Tiểu Nhiên?”

Diệp Bùi là người phản ứng đầu tiên. Mặt ông rạng rỡ, lập tức bước đến bên cậu, nhấc luôn chiếc vali bên chân và còn đón luôn cả chiếc vali cậu đang cầm: “Để ba xách hết cho.”

“Về nhà thôi.” Diệp Bùi nhìn cậu, dịu giọng nói.

Diệp Triều Nhiên mắt đỏ hoe, thật mạnh gật đầu: “Vâng.”

Phương Kỳ Sơn và Thái Liên Hoa vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, dĩ nhiên sẽ không để cậu cứ thế bỏ đi. Họ vội vàng bước lên chắn đường.

“Triều Nhiên, chuyện gì vậy? Không phải đã đồng ý sẽ về cùng chúng ta sao?” Phương Kỳ Sơn hỏi.

“Bây giờ tôi không muốn đi cùng hai người nữa.” Nói rồi Diệp Triều Nhiên nắm lấy tay Tống Nhã, vòng sang bên kia lên lầu.

“Làm vậy sao được?” Thái Liên Hoa lập tức nóng nảy, “Chúng ta chẳng phải đã thỏa thuận hết rồi sao? Sao đột nhiên con lại đổi ý?”

Phương Kỳ Sơn còn định đuổi theo, nhưng Diệp Bùi đã chắn trước mặt họ.

Ông cao hơn họ cả nửa cái đầu, vóc dáng vạm vỡ, đủ để che kín tầm nhìn của cả hai.

“Mời hai người quay về.” Diệp Triều Nhiên đã rời đi, Diệp Bùi lần đầu tiên không che giấu vẻ ghét bỏ của mình với hai người kia, ánh mắt lạnh lùng đầy khinh miệt.

Phương Kỳ Sơn tức đến nghiến răng: “Diệp tiên sinh, ông định làm gì? Giờ ai ai cũng biết Triều Nhiên sẽ về với chúng tôi, truyền thông còn đang chờ ngoài kia, chẳng lẽ hai người định đổi ý ngay trước mắt công chúng?”

Nghe vậy, Diệp Bùi chỉ khẽ cười, trong đôi mắt sâu thẳm tràn ngập sự mỉa mai:  
“Triều Nhiên là con trai hợp pháp do tôi và vợ tôi nhận nuôi. Dù chúng tôi có đổi ý, cũng hợp tình hợp lý. Hai người có thể làm được gì?”

Nói xong câu đó, ông quay lưng bước đi, không buồn ngoảnh lại.

---

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play