"Meo!" Bạch Hồng nằm sấp người lùi lại, toàn thân đầy vẻ cảnh giác, thậm chí còn nhe răng cố gắng đe dọa hắn lui về sau.
Ban đầu khi biến thành mèo, cậu rất thân thiện và gần gũi với con người, vì đó từng là đồng loại của cậu. Nhưng cậu đã quên rằng đó là "từng", và bây giờ cậu là một con mèo.
Khi có người cho ăn, cậu cố gắng lại gần, nhưng lại bị ném đá, khiến cơ thể đau nhói. Kể từ đó, cậu luôn cảnh giác với tất cả loài người.
Người trước mắt trông có vẻ là người giàu sang quyền quý, nhưng lại vô cớ đến cứu cậu, một con mèo. Ai mà biết được nguyên nhân là gì.
Bạch Hồng không còn đường lui, nhìn xuống dưới gốc cây thì cơ thể hơi run rẩy, khoảng cách này thực sự quá cao.
"Hình như nó sắp ngã rồi." An Thính Tuyết không còn bận tâm đến việc nhìn trai đẹp nữa, mà nhìn con mèo nhỏ không ngừng nhe răng nói, "Đừng dọa nó."
Thẩm Thuần không để ý đến phía dưới, mà tháo khăn quàng cổ của mình ra, trải lên thân cây rồi nhẹ giọng nói: "Nhóc con, đi xuống với anh được không? Gần đây anh mở cửa hàng, vừa hay muốn nhặt một con mèo con làm báu vật trấn tiệm. Đi theo anh về sẽ không bị thiệt thòi đâu."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT