"Nô xuất thân từ quan quán.” Liễu Trúc Thanh cúi đầu nói, "Trước đây được Thượng Thư đại nhân tặng cho Vương gia, nhưng Vương gia chưa từng chạm vào nô. Chỉ là nô đã cầu xin Vương gia cứu mạng, nên mới được đưa đến đây."
Xuất thân từ quan quán, cả đời đều là hầu hạ người khác. Nếu may mắn còn có thể được sủng ái một thời gian, nếu không may, bị người khác coi rẻ cũng là chuyện thường tình. Nam tử khác với nữ tử, nếu nữ tử có thai thig còn có thể sinh con để bảo toàn nửa đời sau. Nam tử nếu sắc đẹp tàn phai, kết cục vô cùng khốn khổ, thậm chí mất cả tính mạng.
Nếu để hắn ở lại kinh thành, khó tránh khỏi nhiều lời đàm tiếu. Nếu đưa hắn đến nơi khác, hắn không có một kỹ năng nào đặc biệt, lại mang theo khí chất phong trần của nơi đó, e rằng vẫn sẽ bị bắt nạt. Chỉ có đưa hắn đến đây mới có thể bảo toàn cả đời.
Mấy năm thời gian đắm chìm trong sách vở, ngược lại đã gột rửa được phong trần, mang theo khí chất thư sinh thanh nhã.
Thẩm Thuần làm những việc này quả thực hợp lý. Hắn không giữ người bên cạnh, đó đã là một hành động vô ý. Nhưng... nếu hắn thật sự lui về khỏi triều chính mà đến đây, lại có một mỹ nhân ôn thuận như vậy bầu bạn, khó tránh khỏi tình cảm nảy sinh theo thời gian.
Nếu là nam tử bình thường thì thôi, nhưng đây lại là mỹ nhân từng được đưa vào Dực Vương phủ. Lời đồn về sự sủng ái độc nhất năm đó, không chừng chính là người này. Vì thế, khi Phượng Phi Bạch sau này biết được tình cảm của mình, y đã âm thầm ghen tuông một thời gian dài.
Lúc này nghĩ lại, quả thực có hơi chua.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT