Mục Tài hơi ngơ ngác khi nghe câu đó.
Nhưng đang đứng trên sân khấu, dưới ánh mắt chăm chú của bao người, cậu theo phản xạ mỉm cười, rồi hơi rụt rè cảm ơn Cố Vân Trần đang ngồi dưới: “Cảm ơn thầy Cố.”
Biểu cảm của thiếu niên có phần lơ đãng. Rõ ràng lúc nãy khi nhảy trên sân khấu còn luôn nhìn mình cười rạng rỡ, vậy mà giờ lại như hồn vía bay mất, ánh mắt cũng trở nên lơ mơ.
Cố Vân Trần – người vừa nhận được nụ cười đó – trong lòng bất giác thấy khó chịu thoáng qua, nhưng vẻ mặt vẫn bình tĩnh như cũ: “Hy vọng trong lần huấn luyện tới, em có thể tiến bộ hơn.”
Thấy sắc mặt của mấy người ngồi bên dưới có phần lạnh nhạt, Mục Tài cũng nghiêm túc đáp lại đầy khuôn mẫu, đồng thời trong lòng cuối cùng cũng hiểu ra ý Cố Vân Trần muốn nói gì. Đối phương hẳn là không hài lòng với phần biểu diễn của mình, cái gọi là “nụ cười cộng điểm” chỉ là cái cớ. Có lẽ vì lời dặn của cha Mạc lần trước, nên lần này anh ta mới nương tay.
Đối phương thấy mình không đủ thực lực, nếu về sau không theo kịp tiến độ, sẽ bị loại bỏ, thậm chí còn bị chế giễu là “trèo cao ngã đau”, fan cũng chẳng còn lại bao nhiêu để bình chọn. Như vậy, Cố Vân Trần có thể vừa báo cáo với cha Mạc, vừa giữ thể diện cho Mạc Hàng Khanh đang ngồi cạnh.
Càng nghĩ, Mục Tài càng thấy suy đoán của mình hợp lý. Cậu vừa tra lại hệ thống trong não, thấy đèn cảnh báo năng lượng vẫn ở mức ổn định, chứng tỏ cốt truyện vẫn trong tầm kiểm soát, chưa lệch hướng quá xa.
Trong lòng Mục Tài cuối cùng cũng nhẹ nhõm, khóe môi không kìm được khẽ cong lên.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play