Mục Tài lộ rõ vẻ kinh ngạc.
Biểu cảm ấy hoàn toàn không phải diễn—bởi theo cốt truyện gốc, quả thật cậu có tham gia chương trình tuyển chọn thực tế Tân Tinh Xuất Đạo. Nhưng nguyên nhân lúc đó là vì Mục Tài nghe Mạc Hàng Khanh nhắc rằng Cố Vân Trần cũng sẽ đến, nên mới cố tình dây dưa với người đại diện. Tô Tinh Vân ban đầu không đồng ý, nhưng cuối cùng cũng miễn cưỡng chấp thuận vì Mục Tài là em trai của Mạc Hàng Thanh.
Chứ không phải như hiện tại—là bên đại diện chủ động đưa ra cơ hội, còn khéo léo ám chỉ rằng cậu có thể tham gia.
Tuy ngạc nhiên là vậy, nhưng Mục Tài vẫn lặng lẽ nhìn Tô Tinh Vân, chờ đối phương nói tiếp.
Cậu thiếu niên với mái tóc đen mềm rũ bên tai, vì căng thẳng mà hai bàn tay trắng trẻo siết lại đặt trước người, đôi mắt đen láy sáng rực lấp lánh nhìn đối phương, như thể toàn bộ thế giới chỉ còn mỗi anh ta.
Vừa háo hức, lại ngoan ngoãn đến mức khiến người khác mềm lòng.
Tô Tinh Vân lặng lẽ dời mắt.
Anh âm thầm đè nén những cảm xúc không rõ ràng trong lòng, sau đó bình thản mở lời, bắt đầu giới thiệu về chương trình Tân Tinh Xuất Đạo cho hai thực tập sinh trước mặt.
"Tân Tinh Xuất Đạo" là một chương trình tuyển chọn tài năng mới do Sweet Orange Video sản xuất. Các thí sinh sẽ trải qua hàng loạt vòng loại, nhiệm vụ, đào tạo và đánh giá dưới sự hướng dẫn của ban giám khảo để chọn ra những gương mặt xuất sắc nhất.
Sweet Orange Video là một trong những tran wed video hàng đầu trong nước, với lượng người dùng tiềm năng vô cùng lớn. Hơn nữa, cơ chế thi đấu của chương trình tạp kỹ này rất mới mẻ, kết hợp với hình thức bỏ phiếu trực tuyến, có thể dễ dàng kích thích sự hứng thú của khán giả trong việc xếp hạng và cổ vũ cho thí sinh mình yêu thích.
Phần lớn thí sinh tham gia chương trình đều là tân binh đến từ các công ty giải trí lớn nhỏ khác nhau. Hàng trăm gương mặt mới với tính cách, màu sắc riêng biệt, đủ để đáp ứng thị hiếu và gu thẩm mỹ đa dạng của khán giả đại chúng.
Với tư cách là một người đại diện ưu tú của Khai Thành Giải Trí, Tô Tinh Vân có trực giác kinh doanh sắc bén. Anh vô cùng lạc quan với chương trình này, cho rằng sau khi phát sóng, Tân Tinh Xuất Đạo chắc chắn sẽ gây sốt. Mặc dù quy mô tham gia lên tới hàng trăm người, khả năng bị chìm là rất cao, nhưng với những tân binh thật sự có thực lực thì đây vẫn là một cơ hội tuyệt vời để bật lên trong giới giải trí.
Chính vì vậy, trong đầu anh nhanh chóng hiện lên cái tên Lương Vân Hi và Mục Tài—hai thực tập sinh tiêu biểu mà công ty đã đào tạo hơn nửa năm qua.
Tuy nhiên, lần này anh đến, ban đầu vốn chỉ định thông báo riêng cho Lương Vân Hi để cậu ta tham gia chương trình. Không ngờ lại bắt gặp Mục Tài đang chủ động luyện tập.
Mà Mục Tài hôm nay… dường như có gì đó khác trước.
Không còn bộ dáng thất thần mỗi lần nghe nhắc đến tên Cố Vân Trần. Hôm nay, ở phần nhảy vốn là điểm yếu của mình, cậu lại có thể nghiến răng chịu đựng, ngoan ngoãn nghe lời đội trưởng chuẩn bị tập riêng.
Dường như cuối cùng đối phương cũng đã lắng nghe lời anh nói.
Dù Mục Tài bước chân vào giới giải trí là để theo đuổi Cố Vân Trần, nhưng nếu cứ si mê mù quáng thì cũng chẳng có ích gì. Chỉ khi tự nâng cao thực lực, đứng ở độ cao đủ để đối phương nhìn thấy, cậu mới có thể giành lấy ánh mắt của người đó.
Bằng không, Cố Vân Trần sẽ chẳng bao giờ biết Mục Tài đã làm những gì, càng không buồn tìm hiểu.
Giờ phút này, khi nhìn thấy cậu thanh niên từng không khuyên nổi giờ lại tự mình bước lên con đường này, trong lòng Tô Tinh Vân không khỏi dâng lên một tia nhẹ nhõm như ông bố già.
Anh đè nén cảm xúc có phần kỳ quái ấy xuống, rất nhanh đã đưa ra quyết định—cơ hội này, Mục Tài cũng nên có một phần. Vì thế anh mới chặn cả hai người lại để nói chuyện.
Sau khi giới thiệu sơ lược về chương trình tạp kỹ Tân Tinh Xuất Đạo và phân tích rõ ràng những được – mất khi tham gia, Tô Tinh Vân bình tĩnh hỏi ý kiến hai người trước mặt:
“Các cậu có muốn tham gia không?”
Lương Vân Hi là đội trưởng của nhóm thực tập sinh mới, thực lực vững, lại khao khát nổi tiếng, đương nhiên gật đầu đồng ý. Còn Mục Tài, bất kể là để đi đúng hướng cốt truyện hay để tiếp cận Cố Vân Trần, củng cố hình tượng nhân vật, cậu cũng phải tham gia. Vì vậy, cậu cũng khẽ gật đầu.
Một tảng đá rơi khỏi ngực Tô Tinh Vân, nhưng trên mặt anh vẫn không lộ ra cảm xúc gì. Anh chỉ nhẹ nhàng đẩy gọng kính, ánh mắt lạnh nhạt quét qua hai người trước mặt:
“Vậy từ hôm nay trở đi, các cậu tranh thủ thời gian huấn luyện thật tốt. Khoảng một tháng nữa sẽ chính thức ghi hình.”
Nói đến đây, anh khựng lại, ánh mắt sau thấu kính dừng thẳng trên người Mục Tài:
“Đặc biệt là em, thời gian tới hãy chú trọng vào và tạo bất ngờ.”
Gò má tái nhợt của MụcTài đột nhiên ửng đỏ. Biết rõ nền tảng của mình còn yếu, cậu ngoan ngoãn gật đầu:
“Em biết rồi.”
Lương Vân Hi khoác vai Mục Tài, cười hì hì với Tô Tinh Vân:
“Anh Tô yên tâm, em sẽ luyện cho cậu ấy ra trò.”
Tô Tinh Vân gật đầu, liếc nhìn hai người một cái, rồi xoay người rời đi.
Trong nửa tháng sau đó, MụcTài sống trong tình trạng vô cùng mệt mỏi. Khóa huấn luyện của bọn họ được chia thành ba mảng: vũ đạo, thanh nhạc và diễn xuất nhập môn. Ba môn học được sắp xếp xen kẽ nhau, mỗi ngày đều học trọn vẹn một môn.
Mục Tài không có thiên phú về vũ đạo lẫn diễn xuất, chỉ có phần thanh nhạc khiến giáo viên phải bất ngờ. Giọng hát của cậu trong trẻo dễ nghe, âm vực rộng, cảm âm tốt, không bị lệch tông, điều kiện bẩm sinh xuất sắc. Chỉ tiếc là thiếu kỹ năng và chưa biết dùng hơi.
Nhưng ưu thế ở phần hát cũng không giúp Mục Tài được nới lỏng lịch tập. Sau mỗi ngày huấn luyện chính thức, cậu còn bị Lương Vân Hi kéo sang phòng vũ đạo bên cạnh để luyện bù phần nhảy đã bị tụt lại trước đó.
Nửa tháng qua đi, dù khẩu vị của Mục Tài ngày càng tăng, nhưng khi cân đo định kỳ hàng tuần, cân nặng của cậu vẫn cứ tụt dốc không phanh dưới ánh mắt của mọi người.
Hôm nay, khi Mục Tài vừa bước xuống khỏi bàn cân, Triệu An đứng cạnh liền thừa lúc Lương Vân Hi không để ý, lén chạm vào cánh tay cậu.
Đội trưởng lúc nào cũng nghiêm túc, mà chuyện chạm chạm này hắn đã nghĩ lâu rồi!
Nhưng thiếu niên trước mặt dường như không hiểu hắn đang làm gì, chỉ cúi đầu nhìn vị trí vừa bị đụng vào, khuôn mặt trắng trẻo tinh xảo lộ ra chút biểu cảm ngây ngô vô tội.
Triệu An ngứa ngáy trong lòng, không nhịn được lại chạm thêm lần nữa.
Tuy nhiên, khi hắn vừa định chạm thêm lần nữa, giọng nói lạnh lẽo của đội trưởng vang lên ngay bên tai:
“Triệu An, tuần này cậu lại tăng thêm hai cân. Từ hôm nay, mỗi ngày chống đẩy 20 cái.”
Triệu An lập tức vén áo, lộ ra cơ bụng săn chắc, hét lớn:
“Đội trưởng, anh đang tư thù cá nhân đấy! Mọi người mau làm chứng giùm tôi đi, có ai làm đội trưởng kiểu vậy không?!”
Thế nhưng, không một ai lên tiếng bênh vực hắn. Tất cả đều xem như không nghe thấy.
Lén chạm vào Mục Tài? Không thể tha thứ!
Triệu An cảm thấy bản thân bị cô lập.
Mục Tài thì không nhịn được cười. Cậu nhìn cơ bụng săn chắc của Triệu An, ánh mắt mang theo chút ghen tị:
“Cậu có bốn múi cơ bụng luôn à, lợi hại thật.”
Lương Vân Hi bên cạnh khẽ liếc mắt qua. Anh có hẳn sáu múi cơ bụng, sao không thấy đối phương khen lấy một câu? Chẳng lẽ do mình chưa vén áo?
Nghe được lời khen của Mục Tài, Triệu An lập tức ngẩng cao đầu, kiêu ngạo dù vừa bị cả phòng ghét bỏ. Hắn nhớ lại cảm giác lúc nãy khi chạm vào cánh tay Mục Tài, tiếc nuối nói:
“Mục Tài, dạo này cậu gầy quá, cánh tay chỉ cần một tay là nắm trọn.”
Một câu này như giọt nước làm tràn ly, khiến các thực tập sinh xung quanh rì rầm bàn tán:
“Tớ nhớ tuần trước cậu ấy giảm hai cân, tuần này lại xuống thêm hai nữa?!”
“Gầy thế này thì không ổn đâu. Phải ăn nhiều hơn đi.”
“Mục Tài thật ra ăn không ít đâu. Nhưng tập cỡ này vẫn không đủ, chắc phải ăn thêm buổi tối thôi!”
Ngược lại, Lý Thịnh Minh thì cau mày, quay sang nói với Lương Vân Hi:
“Đội trưởng, dạo này anh có phải ép Mục Tài tập quá sức rồi không? Nhìn cậu ấy mệt lắm rồi đó.”
Lương Vân Hi khựng lại.
Vốn đang chuẩn bị đuổi khéo Lý Thịnh Minh thì ánh mắt lơ đãng liếc sang, lại bắt gặp Mục Tài đang gật đầu phụ họa rất nghiêm túc.
Hai má trắng nõn của cậu hơi phồng lên, đôi mắt long lanh mở to, còn gật đầu liên tục như sợ không ai hiểu được sự mệt mỏi của mình.
Trái tim đội trưởng thoáng nhói một cái.
Cậu nhóc này… không hiểu sự "khổ tâm" của anh chút nào.
Vốn định dọa dẫm vài câu để giữ hình tượng nghiêm khắc, nhưng thấy bộ dạng thành thật của đối phương, Lương Vân Hi đành nuốt mấy lời định nói vào bụng. Đúng lúc ấy, Mục Tài còn dè dặt nói tiếp:
“Đội trưởng, mấy ngày nay em mệt thật sự.”
Giọng cậu nhỏ nhẹ, mang theo chút lo lắng như thể sợ bị từ chối, lại thêm phần lấy lòng:
“Cuối tháng nhà em có buổi họp mặt, mẹ gọi em về ăn cơm ngày mai… Đội trưởng, em xin nghỉ một hôm được không ạ?”
Lương Vân Hi nhìn ánh mắt chờ mong của cậu, im lặng vài giây, rồi khẽ thở dài trong lòng:
Thôi thì chiều cậu một lần vậy.
Anh xoay người như không có chuyện gì, buông một câu:
“Được, mai nghỉ. Nhưng phải nhớ về sớm.”
Giọng tuy lạnh nhạt, nhưng ngữ khí đã mềm hơn rất nhiều.
Mục Tài lập tức sáng bừng đôi mắt, khuôn mặt hiện rõ sự vui mừng:
“Cảm ơn đội trưởng!”
Lý Thịnh Minh: “…”
Cái này là thiên vị trắng trợn!
Quả thật chói đến mức khiến người mù cũng phải thấy.
Lương Vân Hi thấy đối phương chẳng thèm để ý gì đến ánh mắt mình, càng không hề làm nũng như trước, trong lòng như bị ai đâm thủng một lỗ. Anh bực bội phất tay:
“Đi đi, đi mau!”
Mục Tài nghe xong, mắt liền sáng bừng, cong cong như trăng non, cười hì hì nói với Lương Vân Hi:
“Cảm ơn đội trưởng! Đội trưởng tốt ghê!”
Giọng cậu trong trẻo, mềm mại lại mang theo chút ngọt ngào vô ý, khiến tâm trạng của Lương Vân Hi ngay lập tức tốt lên. Đang vui, anh hào phóng nói luôn:
“Chiều nay là có thể về.”
Và kết quả là anh được nhìn thấy nụ cười rạng rỡ cùng cái vẫy tay đầy phấn khích của thiếu niên.
Chỉ một ngày nghỉ mà thu hoạch được nhiều như vậy, Lương Vân Hi cảm thấy… quá đáng giá!
Mục Tài trở về phòng thu dọn đồ đạc, sau đó lập tức lên đường về nhà.
Nguyên chủ trước kia vốn rất ghét ngôi nhà này, dù không phải đi huấn luyện thì cũng chọn ở ký túc xá công ty chứ không chịu về. Nguyên nhân lớn nhất là vì căn nhà này thuộc về cha của Mạc Hàng Khanh, mà người kia lại thường xuyên sống ở đây.
Nguyên chủ vốn căm ghét Mạc Hàng Khanh, cho nên cũng chẳng muốn quay về. Thế nhưng mẹ của nguyên chủ lại vừa dụ dỗ vừa uy hiếp, bắt cậu phải về nhà ăn cơm một lần mỗi tháng để “thắt chặt tình cảm giữa hai nhà”.
Lần này Mục Tài gấp rút trở về, chủ yếu là để đạp trúng điểm cốt truyện, đồng thời củng cố hình tượng nhân vật.
Theo như nguyên tác, Mạc Hàng Khanh sẽ mời Cố Vân Trần và Lâm Gia Dật chơi trò “ăn cơm gia đình” mỗi tháng một lần.
Mà cậu, sau khi tận mắt thấy hai nhân vật chính mập mờ với nhau, sẽ vì ghen tuông mà hành xử xấu tính, vô tình đẩy sóng trợ công giúp tình cảm của Cố Vân Trần và Mạc Hàng Khanh phát triển nhanh hơn một đoạn.
Quả nhiên, vừa bước vào hành lang, Mục Tài liền nghe thấy giọng nói lạnh nhạt của Lâm Gia Dật vang lên từ lầu trên:
“Cậu nói trong phòng người đó à? Vậy tôi lên xem thử.”
Mục Tài biết ngay, điểm cốt truyện đã bắt đầu rồi.
Cậu lập tức mang dép chạy vội lên lầu. Vừa lên tới nơi, liền thấy Mạc Hàng Khanh theo sau với vẻ mặt lúng túng, còn Cố Vân Trần đứng cạnh thì lạnh như băng. Chỉ có Lâm Gia Dật là không kiêng nể gì, đẩy cửa phòng cậu ra rồi buông một câu:
“Chỉ lấy đồ thôi mà, có gì không được vào? Lại không phải phòng khuê của tiểu thư… M* kiếp! Tên Mục Tài này bệnh thật rồi!”
Lâm Gia Dật giật lùi một bước khỏi ngưỡng cửa, và ngay lập tức, mọi người đều nhìn thấy cảnh tượng bên trong.
Trong căn phòng ánh sáng mờ mờ, tường dán kín các poster (màu sắc rực rỡ) của Cố Vân Trần — từ poster phim, ảnh quảng bá cho đến những tấm ảnh phóng to từ album cá nhân.
Và một nửa chiếc giường đôi ở giữa phòng... đang đặt một chiếc gối ôm in hình Cố Vân Trần đang đợi ôm ngủ!