Tuy trong lòng bọn họ vẫn còn chút nghi ngờ về đan thuật của Cổ Dao, nhưng vào lúc này cũng chẳng ai dám đứng ra chất vấn. Rốt cuộc Cổ Dao có bản lĩnh hay không, chỉ cần xem hắn có luyện ra được đan dược hay không thì rõ.
“Đại ca, huynh nói bọn họ có ngu ngốc không chứ, chính bọn họ cũng thừa nhận Cổ Dao là kẻ bị đuổi khỏi gia tộc, vậy mà từng người một lại lũ lượt kéo đến tìm cái kẻ bị đuổi đó là sao?” – Điền Phi Dung vừa đi vừa nói với vẻ lười biếng.
Điền Phi Dương liếc mắt nhìn đệ đệ một cái, cái này có gì mà khó hiểu? Chẳng qua chỉ là một đám ếch ngồi đáy giếng, tự cho mình là đúng, cứ tưởng đan thuật của Cổ gia đã là thiên hạ vô song, nào ngờ thế giới bên ngoài rộng lớn biết bao, loại người như vậy đi ra ngoài cũng chỉ tổ mất mặt mà thôi.
Thực lực mà Trì Trường Dạ thể hiện khiến hắn cảm thấy áp lực không nhỏ. Quả nhiên giống như lời cô cô đã nói, Cổ Nghiêm thì là gì chứ? Thế giới bên ngoài còn lớn lắm, ánh mắt phải nhìn xa trông rộng mới được.
Tuy lúc đầu không khí trong lều còn chưa có gì đặc biệt, nhưng ngay khoảnh khắc thành đan, hương đan mê người liền phiêu tán ra ngoài, khiến ánh mắt đám tu sĩ đứng chờ bên ngoài sáng rực lên, đồng loạt nhìn về phía lều trại. Nếu ánh mắt có thể hóa thành thực thể, e rằng cái lều đã bị nhìn thủng mấy lỗ rồi.
“Đây là… Hồi Nguyên đan?” Một người trong Cổ gia hít hít mũi, ngập ngừng nói. Hắn liếc mắt nhìn những người còn lại, mùi đan dược này đúng là từ trong lều bay ra, chẳng lẽ thật sự là Cổ Dao luyện ra Hồi Nguyên đan? Sao có thể được?

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play