Trì Trường Dạ biết rõ, Cổ Dao mang hắn đến nơi này là vì chuyện gì, cũng không có ý từ chối. Dù sao bọn họ hiện tại đã là phu phu, sau này cùng nhau sánh vai đi hết con đường này, có phúc cùng hưởng, có nạn cùng chịu.

Cổ Dao không có ý che giấu, trong mắt mang theo ý cười giễu cợt, vừa vào cửa liền hỏi:

“Không biết gọi tôn nhi đến đây là có chuyện quan trọng gì?”

Cổ Chí Minh nhìn dáng vẻ không chút sợ hãi kia của hắn liền thấy giận không kiềm được:

“Nghiệt chướng! Ngươi làm ra cái chuyện tốt gì? Ngươi…” – tay run run chỉ vào hắn – “Làm mất hết mặt mũi tổ tông!”

Cổ Dao quét mắt nhìn quanh một vòng, từ trên người mỗi người thân thích đều thấy được những ánh mắt lạnh lùng, khinh thường, thậm chí là cười nhạo. Ánh mắt của lão gia chủ, ông nội hắn, thì bình tĩnh nhưng lạnh lẽo, mang theo một tầng chán ghét nhàn nhạt. Cổ Dao cười lạnh trong lòng, những người này, cũng không cần phải để tâm.

“Ông nội cũng muốn cháu nhận tội sao? Vậy thì cháu nhận.” – Hắn thản nhiên nói – “Cháu Cổ Dao không biết liêm sỉ, trong tiệc sinh thần của ông nội lại cùng một người huynh đệ xa lạ làm ra chuyện hoang đường, còn dùng đến Túy mỹ nhân giá trị ngàn lượng. Thứ này là do cháu tiết kiệm từng đồng một mà mua được, tại tiệc rượu trước mặt con cháu tam đại gia tộc, Điền gia và Lư gia làm mất mặt Cổ gia. Ông nội thấy có đúng không?”

Lời vừa dứt, trong chính đường nhất thời yên lặng như tờ. Không ai tin hắn thực sự đang nhận tội, rõ ràng là đang công khai khiêu khích.

“Túy mỹ nhân?” – Cổ lão tam nhướng mày hỏi lại.

“Đúng vậy, Túy mỹ nhân của Hương Lâu. Cứ nghĩ mỗi tháng ta chỉ có năm mươi lượng bạc tiêu vặt, mà không nhịn được hiếu kỳ, không biết ta gom đủ một ngàn lượng từ đâu mà ra. Ông nội, ngài có biết không?” – Cổ Dao nói.

Mỗi tháng con cháu dòng chính của Cổ gia đều được phân phát đan dược và linh châu, nhưng chưa bao giờ rơi vào tay hắn. Tu vi của hắn dừng lại ở Luyện Khí tầng hai, còn phải dựa vào mấy viên đan dược linh châu thương hại từ người khác ban cho. Nếu không, cho dù hắn không có thiên phú, chỉ cần như kiếp trước chịu khó khổ luyện, thì cũng không đến mức như hiện tại.

“Ai biết ngươi có phải điên rồi không…” – Cổ Tinh không nhịn được mà la lên.

“Câm miệng.” – Cổ gia chủ cuối cùng mở miệng, uy nghiêm bao phủ chính đường, Cổ Tinh sắc mặt trắng bệch, oán hận nhìn Cổ Dao chằm chằm.

Cổ Dao không thèm để ý đến nàng, uy áp của lão gia tử phần lớn đều đè xuống người hắn, như thể đang muốn hắn khuất phục. Đầu gối hắn khẽ run, mồ hôi lạnh túa ra, nhưng vẫn cắn răng kiên cường không quỳ xuống. Quỳ là nhận sai, mà hắn thì không có sai.

Ngay lúc đó, Trì Trường Dạ bên cạnh nhẹ nhàng đặt tay lên tay hắn. Uy áp đang đè nén hắn như thủy triều rút đi, cuối cùng hắn cũng có thể thở được.

“Các ngươi lui xuống hết đi, chỉ để lại Cổ Dao, lão đại, lão nhị, lão tam.” – Lão gia tử nói.

Mọi người đều hành lễ lui xuống, khi đi ngang qua Cổ Dao còn có người lạnh lùng nhìn hắn, có người vẻ mặt phức tạp, có người mang theo ý cười như xem kịch.

Cổ Dao tựa như mới vừa nổi lên từ đáy nước, dựa vào Trì Trường Dạ mới miễn cưỡng đứng vững. Cổ gia chủ cau mày nhìn hắn, Cổ Dao lại nhếch môi cười:

“Có người hao tâm tổn trí đưa ta đến nơi này, ta đương nhiên không thể cô phụ ý tốt của người đó. Từ nay về sau, ta và Trì Trường Dạ là người một nhà.”

“Ngươi… ngươi không biết xấu hổ! Ta không có đứa con như ngươi!” – Cổ Chí Minh giận dữ mắng.

Cổ Dao sắc mặt lạnh như băng, ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt Cổ Chí Minh, hắn cũng không muốn có người cha như vậy!

Cổ Chí Minh còn muốn nói thêm gì đó, đã bị lão gia tử lạnh lùng quét mắt một cái khiến nghẹn lời.

“Tiểu tử này ta xem tư chất cũng không ra sao, chắc chắn không trụ nổi trong Cổ gia.” – Lão gia tử nói.

“Đã dùng Túy mỹ nhân với ta, tự nhiên là muốn ta gả.” – Cổ Dao cười lạnh nói.

“Ngươi muốn rời khỏi Cổ gia?” – Lão gia tử hỏi.

“Các ngươi chẳng phải chê ta làm mất mặt Cổ gia sao? Nay ta đi, không phải chuyện vui sao?” – Cổ Dao đáp lại.

Lão gia tử vuốt vuốt chòm râu, gật đầu nói:

“Ngươi có thể đi, nhưng những thứ của Cổ gia thì phải để lại.”

Cổ Dao ngửa đầu cười lớn, lẽ nào không đúng sao? Tất cả mọi toan tính, đều chỉ xem hắn là một món tài sản!

“Cha?” – Cổ Chí Minh không hiểu nhìn về phía phụ thân mình.

Lão gia tử liếc hắn một cái:

“Từ nay về sau, phải quản cho tốt Cổ Tinh và Cổ Thần, xem thử chúng nó làm ra chuyện gì. Ngay cả với huynh trưởng cũng dám động tay động chân, sau này chẳng lẽ lại không dám làm gì với người trong tộc? Ta già rồi, chẳng lẽ mắt cũng mù luôn sao?”

Cổ Chí Minh không nói được gì, dù trong lòng không muốn thừa nhận, nhưng lời của phụ thân cũng có lý. Hắn luôn thương yêu hai đứa con song sinh này, tất nhiên không nỡ nghiêm khắc trách mắng.


 

Trời còn chưa sáng, Cổ Dao đã dẫn Trì Trường Dạ đi ra khỏi đại viện của Cổ gia.

Hắn dùng một khối lệnh bài để đổi lấy sự tự do rời khỏi gia tộc, còn có mấy tấm ngân phiếu mệnh giá lớn và một ngàn viên linh châu.

Không lấy được bao nhiêu, di vật mẫu thân để lại đã sớm bị người Cổ gia chiếm đoạt, mấy thứ riêng tư hắn tích góp được cũng đều bị họ dựa vào danh nghĩa “quản lý” mà giữ lại. Nếu lấy quá nhiều, chỉ e còn chưa ra khỏi cửa đã chết không toàn thây.

“Chúng ta trước tiên tìm một nơi ổn định đã.” – Cổ Dao nói.

“Ừ.” – Trì Trường Dạ nhận lấy tay nải từ tay hắn.

Trên đường, để tránh làm người khác chú ý, Cổ Dao kể sơ qua cho Trì Trường Dạ nghe về Trường Tiên Môn. Trường Tiên Môn là một đại tông môn nổi danh xa xôi, cách nơi này vạn dặm. Mỗi lần tuyển đệ tử đều dùng Truyền Tống Trận, cũng chỉ chọn những kẻ có thiên phú đặc biệt. Trong mắt những gia tộc tu tiên cấp thấp, có người nhà vào được Trường Tiên Môn chẳng khác gì được một bước lên trời.

“Điền gia và Lư gia chắc không biết ta có khối lệnh bài này, nếu không…” – Cổ Dao khẽ cười – “Lư gia đã sớm ra tay rồi.”

Hắn đoán đại bá mẫu của mình – người Lư gia – hẳn là biết, đại ca Cổ Nghiêm cũng có tính toán. Đại bá mẫu không thể không biết, chẳng qua là còn chưa chuẩn bị xong.

“Trên lệnh bài có tinh huyết của ta, chỉ có ta mới có thể thu hồi. Ta chết thì nó cũng bị hủy theo. Đây là vật người kia để lại, tu vi cao hơn cả lão tổ tông của Cổ gia.” – Hắn nói tiếp.

Trì Trường Dạ nghe xong cũng hơi trầm ngâm:

“Đại tông môn cũng không dễ sống. Có không ít đệ tử chết vì tai nạn. Vào đó cũng không có nghĩa là an ổn.”

Cổ Dao cũng biết vậy, hắn chỉ mượn chuyện này để cắt đứt với Cổ gia, muốn dùng nó đổi lấy một cái công bằng.

Trấn Viễn Dương bị ba gia tộc tu tiên khống chế. Cổ Dao không thể về Cổ gia, cũng không muốn đến Lư gia, đành chọn Điền gia. Hắn không biết tại sao Điền Phi Dung lại tiết lộ bí mật về Túy mỹ nhân, nhưng rõ ràng Điền gia và hắn tạm thời không trở mặt, Lư gia thì không như vậy.


 


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play