Hậu viện của Cổ Chí Khiếu có không ít thiếp thất, con cháu ngoài giá thú cũng chẳng ít. Thế nhưng bởi vì Lư thị sinh được một người con trai xuất sắc là Cổ Nghiêm, sau lưng lại có nhà mẹ đẻ là Lư gia chống lưng, cho nên đám thiếp thất và con cái thứ xuất kia đều phải dè dặt sống dưới bóng bà, chẳng ai dám lên tiếng.
Dù chuyện lần này đã bị gia chủ Lư gia đè xuống, nhưng giữa cha Lư Mẫn Châu và muội muội ruột của ông – Lư thị – rốt cuộc cũng rạn nứt. Đặc biệt là mẹ của Lư Mẫn Châu, tức Lỗ thị, trong lòng lại càng thêm căm hận cô em chồng này đến tận xương tủy. Sớm chẳng làm gì, đến khi lệnh bài xuất thế mới nhảy ra tính toán. Nếu đã có mưu đồ từ trước, lúc đầu đừng nên dây dưa với con gái bà. Tên tiểu súc sinh Cổ Nghiêm kia cũng chẳng phải hạng tốt lành!
Lỗ thị càng nghĩ càng giận, nghĩ đến vẻ mặt nhẫn nhịn của cha chồng, nghĩ đến điệu bộ ngoài mặt tỏ vẻ áy náy mà thực ra đắc ý của Lư thị, giận đến mức suýt hộc máu. Bà há lại không biết, cha chồng cùng Cổ gia đã âm thầm đạt thành thỏa thuận, từ đó cũng được chia phần không ít lợi ích. Dù sao thì lệnh bài cũng chẳng lọt vào tay Lư gia, chi bằng nhân cơ hội đó kiếm được chút chỗ tốt. Kẻ chịu thiệt nhất trong cả chuyện này, lại chính là con gái bà.
Dựa vào đâu mà một mình con bà phải hy sinh, để thành toàn cho cả Lư gia và ả đàn bà vô sỉ kia?
“Châu nhi, từ nay về sau đừng gặp lại cái tên khốn Cổ Nghiêm kia nữa. Mẹ không tin hắn không biết chút gì về chuyện này, nhưng hắn có hé răng nói với con câu nào không? Rõ ràng coi mẹ con ta như trò đùa. Con cứ yên tâm, sau này mẹ nhất định sẽ tìm cho con một tấm chồng tốt hơn hắn gấp bội. Cổ Nghiêm thì tính là gì, có vào được Trường Tiên Môn thì sao? Chưa chắc đã sống sót nổi! Có khi vào rồi lại chết thảm trong đó cũng nên!”
Lư Mẫn Châu vùi mặt khóc trong lòng mẹ, khóc đến trời đất quay cuồng, vẫn không sao tin được những lời biểu ca từng hứa với nàng đều là giả dối. Biểu ca rõ ràng từng nói sẽ cưới nàng, thế nhưng nàng cũng biết, Trường Tiên Môn chỉ cho phép người cầm lệnh bài bước vào, không mang theo ai.
Vậy dù nàng có gả cho biểu ca đi nữa thì cũng có ích gì? Biểu ca một khi vào Trường Tiên Môn, không phải ba năm năm là có thể trở lại, nàng căn bản không đợi nổi lâu như vậy.
Nhìn con gái thương tâm đến như vậy, Lỗ thị lại càng căm hận. Hận đứa em chồng kia, hận Cổ Nghiêm, hận luôn cả chồng mình và gia chủ Lư gia. Lúc trước định hôn sự giữa con gái bà với Cổ Dao, ai hỏi ý kiến bà chưa? Giờ cũng thế. Từng người từng người đều chẳng hề coi bà và con gái ra gì. Bà nhất định phải khiến bọn họ nếm mùi đau khổ!

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play