Phải nói là, y thuật của ba mẹ đàn chị này quả thật rất giỏi, một nhóm người vì không yên tâm về những con mèo này, vẫn ở lại bệnh viện đến sáng, quả nhiên thấy những con mèo dần dần tỉnh lại.
Chúng ngủ lâu như vậy, vừa khát vừa đói, vừa tỉnh lại liền vây quanh nhóm Tề Niệm kêu meo meo.
Khiến bọn họ đau lòng không thôi, vội vàng lấy thức ăn cho mèo, nhìn mấy con mèo ăn ngấu nghiến, có người nhạy cảm thậm chí còn bắt đầu lau nước mắt, vừa khóc vừa mắng dì quản lý ký túc xá đáng ghét.
"Cả đêm không ngủ, chúng ta về nghỉ ngơi trước đi, có chuyện gì thì ngủ dậy rồi tính." Lưu Ngọc ngáp một cái nói, may mà hôm nay là cuối tuần, cũng không lo chuyện học hành.
Tề Niệm gật đầu, cũng thấy yên tâm, bây giờ cậu sắp không mở nổi mắt ra rồi.
Những người khác cũng không có ý kiến gì, định cùng nhau về trường, trước khi đi, Lưu Ngọc hơi lo lắng cho Tề Niệm, thấy cậu cố gắng mở to mắt, vừa buồn cười vừa đau lòng: "Cậu về bằng cách nào?"
Đã buồn ngủ đến mức này rồi, bắt taxi cũng không yên tâm lắm.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT