Trời dần hửng sáng, phương Đông hiện lên một vệt trắng nhạt như bụng cá. Lộ Vân Châu đứng trong tiểu viện suốt một đêm, mãi tới giờ khắc này, trên đầu mới vang lên tiếng cửa đóng khe khẽ. Hắn ngẩng đầu nhìn về phía Vân Lâu.
Ánh mắt Bùi Thứ nhìn thẳng tới, thần sắc bình tĩnh, không nói gì nhiều, chỉ khẽ nâng cằm: "Đi thôi, cùng ta tới Nhạc Hoa Cốc một chuyến."
Hai người cưỡi kiếm mà đi, gió lướt qua thân, Bùi Thứ đã rất lâu rồi chưa từng cảm nhận lại sự sảng khoái như thế.
Hắn có trong tay phù lệnh Vân Chu, nhưng dù vậy, Vân Chu và ngự kiếm chung quy vẫn không thể giống nhau. Vân Chu muốn lên cao, di chuyển trái phải đều phải điều khiển qua bàn điều hướng, không thể nào tùy tâm sở dục như ngự kiếm.
Trong mắt Bùi Thứ như có thứ gì được thắp sáng, ánh lên ánh vàng mờ mờ của ráng ban mai, tựa hồ sáng rực hẳn lên.
Nhạc Hoa Cốc hôm nay đã hóa thành một vực sâu. Rừng trúc thanh tú u tĩnh không còn nữa, Lãm Nguyệt Các bay lượn giữa trời cũng không thấy bóng dáng, ngay cả Dẫn Linh Tuyền ôn hòa dễ chịu cũng đã biến mất.
Miệng suối vốn không ngừng phun trào linh tuyền giờ chỉ còn lại một dòng nước nhỏ, men theo đất đá sụp đổ rỉ ra, để lại từng vệt bùn loãng.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play