Tổng quản Triệu lại thấp giọng nói thêm mấy câu với Bùi Thứ, thấy người không muốn bị quấy rầy lúc nhìn Lâm Thu Thu dùng bữa, bèn thức thời lặng lẽ lui sang một bên.
Trước khi rời đi, hắn còn lặng lẽ đuổi khéo mấy đệ tử ngoại viện ngồi tầng dưới, bảo bọn họ bưng khay cơm ngồi ra xa một chút. Thế nhưng, cho dù đã vậy, tai thính như Lâm Thu Thu vẫn lắng nghe được vài câu rì rầm…
“Ây, vị kia chính là Phụng Thiên Quân đấy hả?”
“Chứ còn ai nữa! Nghe nói năm xưa Phụng Thiên Quân lợi hại vô cùng, trong trận chiến nhân ma, một người một kiếm chặn đứng ma quân. Đáng tiếc sau trận ấy, linh mạch bị hủy, tu vi cũng tan thành mây khói.”
“Không thể nào? Vậy tại sao ngài ấy vẫn sống được đến giờ? Vừa nãy ta còn thấy người cưỡi Vân Vụ Chu bay đến kia mà!”
“Hà, ngươi không hiểu rồi. Đó là hiệu quả của Vạn Niên Ngọc đấy. Có nó bên người, Phụng Thiên Quân dù không ăn uống cũng không chết, cũng không già đi. Còn việc ngươi thấy ngài ấy bay tới, ấy là nhờ Vân Chu Phù. Đưa cho ngươi một lá, ngươi cũng bay được.”
“Đỉnh thế cơ á?!”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play