Trên bàn đầu giường vang lên một tiếng “xuy” khe khẽ, con mèo nhỏ khẽ nhảy lên bậu cửa sổ, móng vuốt mềm mại ấn nhẹ lên khung kính. Cửa sổ lập tức mở ra, lặng yên không phát ra một âm thanh nào.

“Nguyên soái!” Con mèo xám lớn nhảy vọt vào trong phòng, hô lên một tiếng đầy kích động, nỗi lo âu bấy lâu cuối cùng cũng được buông xuống.

Ngoại trừ nó, không ai biết rằng Kiêu Lẫm — vị Nguyên soái uy danh chấn động toàn tinh hệ — thực chất từ khi sinh ra đã mang theo gen khuyết tật. Rõ ràng đã trưởng thành, nhưng hình thái mèo của cậu lại mãi chỉ dừng ở tầm ba bốn tháng tuổi, không sao lớn thêm được.

Thậm chí khi hóa thân thành mèo, cả tính cách cũng sẽ chịu ảnh hưởng.

Không giống những người Leicester khác, Kiêu Lẫm căn bản không thể kiểm soát việc chuyển hóa giữa hình người và mèo. Một tháng trước, cậu dẫn theo Quân đoàn Kinh Cức, mạnh mẽ đẩy lùi đội quân xâm nhập của tộc Trùng. Ấy vậy mà trong tiệc khánh công, cậu đột ngột mất kiểm soát và biến trở lại hình thái mèo. May mà phản ứng đủ nhanh, vừa cảm nhận có gì đó sai sai liền lập tức trốn khỏi hội trường, nếu không thì lúc này cả tinh hệ e là đã biết bí mật cậu mang trong mình gen khuyết tật.

“Im lặng.” Kiêu Lẫm liếc nhìn Quý Đông Thời đang say ngủ, giơ móng đập mạnh một cái lên người đại miêu, khiến nó toàn thân run lẩy bẩy, co đuôi lại thành một cục tròn xoe.

Sau khi đóng cửa sổ lại, thấy Quý Đông Thời không có dấu hiệu tỉnh giấc, cậu mới dẫn đại miêu rời khỏi phòng ngủ.

“Nguyên soái, ngài không sao chứ? Sao lại tới khu nghèo này?” Vừa mở cửa chính phòng ngủ, Richard đã không nhịn được lên tiếng hỏi dồn.

“Ngươi nghĩ đám gà yếu đó đủ khả năng làm ta bị thương?” Kiêu Lẫm lạnh lùng cười khẩy, đang định liếm móng thì chợt phát hiện bản thân dính đầy bẩn thỉu. Cơ thể lập tức căng cứng, cậu vờ như không có gì, thản nhiên buông móng xuống.

Richard: “……”

Nếu trên người Nguyên soái nhà hắn toàn là máu thì có lẽ hắn còn miễn cưỡng tin được mấy lời kia.

Nhưng trong lòng nghĩ vậy, ngoài miệng hắn chẳng dám nói nửa lời, chỉ biết gật đầu lia lịa: “Nguyên soái, quân đội bên kia ngài không cần lo, tôi sẽ xử lý tốt. Nhưng mà…” Hắn dừng một chút, cân nhắc từ ngữ, nhỏ giọng hỏi: “Ngài vẫn chưa thể biến lại sao?”

“Ừ.” Kiêu Lẫm hừ nhạt một tiếng, ánh mắt băng lạnh: “Đừng tới tìm ta nữa, ngươi ngu đến mức đó, không biết đã bị ai bám theo từ bao giờ rồi.” Cái đuôi xù vung một vòng sau lưng, đôi mắt uyên ương ánh lên sắc lạnh. “Tra kỹ cho ta, xem ai là kẻ phái người đến ám sát.”

Cả tinh hệ này, chỉ có Richard biết bí mật mèo hóa của cậu. Và cậu tin chắc, Richard tuyệt đối không phản bội. Vậy thì lũ sát thủ kia rốt cuộc là từ đâu ra? Chẳng lẽ đã có người phát hiện ra bí mật của cậu?

Nghĩ đến đây, ánh mắt Kiêu Lẫm đột nhiên tối sầm, khí thế sắc bén như lưỡi dao xé gió quét qua.

Bị khí áp nặng nề đánh úp, Richard rùng mình lạnh toát, đến nói chuyện cũng bắt đầu lắp bắp: “V-vâng, tôi biết rồi…”

“Còn một chuyện nữa.”

Đôi mắt sâu của Kiêu Lẫm lấp lóe ánh nhìn khó lường.

Richard chột dạ rùng mình, chẳng lẽ Nguyên soái lại muốn giao thêm một nhiệm vụ đặc biệt khẩn cấp nào đó? Không sao, hắn sẽ cố gắng hoàn thành đến cùng!

Con mèo xám lớn hít sâu một hơi, vẻ mặt nghiêm nghị đầy khí thế chính nghĩa, “Nguyên soái, xin ngài cứ dặn dò.” Bất kể là lên núi đao hay xuống biển lửa...

“Giúp ta lên chợ đen mua một túi cá khô Khẳng Ni tinh.”

Hừ, chắc là do lâu lắm rồi không được ăn cá khô, nên mới thấy thịt bồ câu làm sẵn của ai kia lại thơm đến thế.

Cả tinh hệ giờ vẫn còn giữ được văn hóa ẩm thực cổ từ Địa Cầu, cũng chỉ còn Khẳng Ni tinh. Người Khẳng Ni giấu kỹ bí quyết khử tanh trong tay, sống chết không chịu tiết lộ.

Đế quốc Leicester từng thương thuyết với Khẳng Ni tinh không biết bao lâu vì món này, nhưng vẫn chẳng moi được chút kỹ thuật nào. Gần đây lại giận dỗi cắt đứt hoàn toàn đường nhập khẩu thực phẩm.

Thành ra hiện giờ, chỉ có thể tìm thấy cá khô ở chợ đen, mà giá thì đã bị đẩy lên tận mây xanh.

Richard: “……”

Cá… cá khô á?

Mắt lạnh hình viên đạn lướt qua, Richard lập tức run lên: “Rõ, Nguyên soái!”

Kiêu Lẫm râu run run, ngáp một cái, phất tay ra hiệu cho Richard lui ra.

Richard cúi đầu hành lễ cung kính, đang chuẩn bị rời đi thì lại nghe Kiêu Lẫm đột ngột gọi giật lại: “Khoan đã!”

Richard quay phắt đầu lại: “Nguyên soái?”

Kiêu Lẫm giơ cằm về phía hắn: “Lại đây.”

Làm… làm gì vậy?

Richard bước tới từng bước một cách nơm nớp lo sợ, lòng chỉ sợ Kiêu Lẫm bất ngờ vả một cái, chân đã hơi mềm nhũn. Hắn còn chưa kịp hỏi gì, đã cảm thấy móng vuốt của Kiêu Lẫm nhẹ nhàng đáp xuống lưng mình.

Richard giật mình hét thảm một tiếng: “Lẫm ca! Lẫm ca! Tôi sai rồi! Tôi thật sự biết lỗi rồi!”

Kiêu Lẫm nhìn móng vuốt nhẹ hẫng của mình, ánh mắt trống rỗng. Cậu có dùng lực đâu, hắn gào lên cái quỷ gì?

“Im.” Dừng một chút, cậu vỗ vỗ sau lưng Richard, giọng khô khốc, gượng gạo nói: “Vất vả rồi.”

Richard kinh ngạc ngẩng đầu, không ngờ Nguyên soái mặt lạnh ngàn năm nhà mình lại sẽ… khen hắn!

Chỉ là… Nguyên soái khen người không phải vỗ kiểu đó chứ? Sao hắn cứ thấy lưng mình đau đau, giống như bị nhổ mất đám lông ấy…

Nhưng mặc kệ thế nào, hắn cũng là người đầu tiên được Nguyên soái khen!

Richard cảm động nước mắt lưng tròng, vỗ bộ ngực đầy lông xù xù: “Không vất vả! Lẫm ca mà giờ bất tiện thì cứ gọi tôi, tôi lập tức quay lại ngay!”

“Lẫm ca nhất định phải chăm sóc tốt cho mình!”

“Mọi người đều đang chờ anh trở về!”

“Tôi đi mua cá khô ngay cho anh!”

Nghe Richard thao thao bất tuyệt đến mức ong cả tai, Kiêu Lẫm suýt nữa nhịn không được muốn nhảy dựng lên tát hắn một cái. May mà Richard vẫn còn chút đầu óc, kịp thời rút lui trước khi cậu phát nổ, chui tọt qua cửa sổ.

Kiêu Lẫm cũng nhảy lên bậu cửa, nhìn theo hắn.

Đợi đến khi Richard đã đi rất xa, vô tình quay đầu lại, liền bắt gặp Nguyên soái nhà mình còn đứng yên đó dõi theo. Hắn lập tức dùng móng lông lau nước mắt.

Thì ra Nguyên soái của họ chỉ là ngoài lạnh trong nóng. Là hắn trước đây quá vô tâm, không hiểu được lòng Nguyên soái. Làm gì có ai tốt như Lẫm ca nhà hắn chứ? Richard vừa khóc vừa chạy, quyết tâm từ nay về sau mạng này là của Lẫm ca!

Trong phòng, đợi đến khi không còn thấy bóng dáng Richard đâu nữa, Kiêu Lẫm mới nhảy xuống từ cửa sổ, ung dung đi về phía nhà bếp.

Quý Đông Thời sợ cậu đói bụng giữa đêm, đã để sẵn một bát lớn, trong đó đầy ắp thịt bồ câu xé sợi.

Cái đuôi xù xù ngoáy ngoáy sau lưng, Kiêu Lẫm dùng móng lấy mấy cọng lông dính trên người Richard, nhẹ nhàng thả xuống bên cạnh bát cơm, sau đó mới cúi đầu, sung sướng thưởng thức thịt bồ câu.

Tuyệt lắm, giờ thịt bồ câu đều là do Richard ăn vụng, không liên quan gì đến cậu hết!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play