Hoàng đế xưa nay không hậu cung, cũng không nạp phi tần. Lệ Trúc Đàm tiến cung tạ ơn lần ấy, một tháng sau vẫn không thể rời khỏi giường thừa hoan nơi Phi Tuyết Các.
Suốt một tháng ấy, y ở lại trong lầu các, ngày đêm hứng chịu long ân từ bệ hạ. Ngày đầu tiên bị thị tẩm, Lệ Trúc Đàm khóc đến kiệt quệ, trong lòng vừa kinh hoảng, vừa dâng lên nỗi tuyệt vọng và tủi nhục không thể gọi tên.
Là bậc nam nhi đường đường chính chính, sao lại có thể trở thành người hầu chuyện hoan lạc, để kẻ khác mặc sức ở trên thân thể mình…
Nhưng hoàng đế, tuy thủ đoạn cưỡng ép, lại luôn ôn nhu săn sóc sau mỗi lần hoan hảo. Thánh ý không thể kháng cự, Lệ gia tiểu công tử đành chỉ có thể rơi lệ thừa sủng, cam chịu trong uất nghẹn.
Y xấu hổ đến tận xương, mỗi lần hoan sự xong đều cố gắng tự mình dọn dẹp, không để cung nhân chạm vào. Mà hoàng đế cũng chẳng ép buộc, thậm chí còn quan tâm vô cùng, tắm rửa lau người cho y, từ đầu đến cuối đều đích thân làm lấy, không hề để tay kẻ khác chạm vào.
Đường đường là người ngồi ngôi cửu ngũ chí tôn, vậy mà có thể vì y mà cúi đầu làm những việc hạ tiện bên người, Lệ Trúc Đàm tuy sợ hãi, trong lòng lại không khỏi dâng lên vài phần cảm động. Theo thời gian, thứ tình cảm mơ hồ bắt đầu nảy sinh trong ngực thiếu niên.
Những lần sau đó, khi lại bị sủng hạnh, trong lòng y đã không còn như lúc đầu bài xích đến mức run rẩy. Dần dần, Lệ Trúc Đàm cũng hiểu được lạc thú hoan hảo giữa thân nam tử, chỉ là trong lòng vẫn canh cánh hổ thẹn không nguôi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT