Ra khỏi Nam Việt, liền tới Nam Lĩnh.
Nam Lĩnh là vùng duyên hải, địa thế hiểm trở, nhiều núi non và hẻm sâu hiểm trở.
Năm nay vốn là năm đại hạn, nhưng riêng Nam Lĩnh lại mưa thuận gió hòa, mưa rơi không dứt, cảnh vật tươi tốt lạ thường.
Nơi này phong cảnh quả thật hữu tình, nhìn vào khiến lòng người thư thái. Đáng tiếc, đất đai cày cấy không nhiều, dân cư thưa thớt, lại thường xuyên gặp nạn sâu bệnh. Vườn cây ăn quả trên núi thường bị sâu phá hại, ngay cả một trái chín cũng khó thu được.
Người dân Nam Lĩnh phần lớn sống bằng nghề đánh cá. Dọc đường đi, không ít nhà treo võng trước hiên, các bà lão ngồi trước cửa phơi cá, hai bên đường đều là sạp hàng rong bán hải sản.
Vương Nhị bịt mũi nói: “Nơi này tanh quá, ta sắp bị mùi này hun đến ngất rồi. Chẳng lẽ nơi đây người ta mỗi ngày đều ăn cá sao? Dù là cá ngon, ăn nhiều đến thế cũng phát ngán mất thôi.”
Một binh sĩ khác cười đáp: “Có ăn vẫn hơn là không có. Năm nay đại hạn, Nam Lĩnh còn gặp nạn sâu bệnh, mấy vườn vải đều lỗ vốn, ngày đêm bắt sâu cũng chẳng ăn thua, chỉ còn vài trái vải lành, được chọn lọc rồi lập tức đưa vào cung.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT