Mông đau rát, nước mắt cứ chực trào nơi khóe mắt, nhưng Hứa Đàm vẫn cố kiềm nén, không để mình bật khóc.
Trước kia mỗi lần bị Vu Châu xử lý đều là vì y gây chuyện trước. Vu Châu cao hơn y, sức lực cũng mạnh hơn, giống như một con dã thú yếu ớt bị con thú lớn hơn bắt nạt, chuyện bị cưỡi đầu cưỡi cổ cũng là điều đương nhiên.
Nhưng bây giờ khác rồi.
Giờ mỗi khi thấy Vu Châu, y như chuột thấy mèo, rụt rè mà sống, mỗi ngày đều cẩn thận thu mình lại làm người đàng hoàng, suốt một tuần ngồi cùng bàn cũng không có xích mích gì.
Vậy mà vì sao Vu Châu vẫn đánh y?
Chẳng lẽ y nói sai sao? Chu Tư Miểu đúng là như thế mà. Nghèo, yếu đuối, không có kiến thức lại còn tự ti, mẫn cảm. Làm bạn với người như vậy thì có ích lợi gì?
Hứa Đàm cảm thấy mình không sai.
Nhưng Vu Châu lại nắm được điểm yếu của y. Một khi đã bị nắm thóp, y chỉ có thể im lặng mà chịu đựng.
Y cắn môi, mắt đỏ hoe mở tập bài sai ra, cầm bút chì bấm quệt vài nét.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play