Khương Tảo đang muốn xoay người lại để nhặt quần trên mặt đất, thì bị Chu Dục Trì ôm eo kéo xuống ngồi bên cạnh.
Hơi ấm nóng từ người vừa chui ra khỏi chăn đã bị làn gió lạnh luồn lách khắp nơi thổi tan hết.
Biểu tình của Chu Dục Trì cứng lại, nhẹ nhàng thở ra, trên người vẫn còn vương chút hơi ấm, sạch sẽ thanh thoát, mắt vẫn chưa tỉnh ngủ đầy vẻ uể oải, nhưng cũng không có vẻ mất kiên nhẫn.
Anh lấy một góc chăn che người Khương Tảo lại, rồi cuốn cậu vô trong chăn, sau đó nhặt quần ở trên mặt đất ném lên người cậu, không mặn không nhạt mà nói: “Muốn bị ốm đúng không.”
Khương Tảo cảm thấy anh đúng là không biết xấu hổ, cái quần này là ai cởi cơ chứ, anh ta có nhớ không vậy: “Cậu còn không biết xấu hổ mà nói thế à, rõ ràng là cậu cởi quần của tôi ra.”
“Tôi cởi quần của cậu là vì sợ cậu mặc quần jean đi ngủ không thoải mái.” Chu Dục Trì vuốt tóc, giọng điệu vẫn bình thản như cũ, “Cậu đối xử thế này với ân nhân đã hầu hạ cậu một đêm à.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play