Hồi còn bé, Tiêu Lạc cũng từng nuôi vài loại thú cưng, ví dụ như: nhím, cáo nhỏ, chuột hamster, vẹt... Duy chỉ không có mèo. Mà những con vật kia cơ bản đều thuộc loại nuôi một thời gian rồi chạy theo người khác, cuối cùng đến sợi lông cũng chẳng để lại cho cậu.

Dựa vào cái lịch sử đen tối nghĩ lại mà kinh hãi như vậy, theo tuổi tác tăng lên, sau này cậu cũng chẳng còn tâm trí nào đi nuôi thú cưng nữa.

Mèo con đực hay cái thì phân biệt thế nào?

Tiêu Lạc thật sự không biết, rối rắm nhìn chằm chằm vào mông mình nửa ngày, cậu từ bỏ, chuẩn bị lên Baidu hỏi thử. Móng vuốt còn chưa chạm vào điện thoại thì đột nhiên khựng lại: Lăng Túc đang nhìn chằm chằm cậu.

Một con mèo chơi Rhythm Master, tuy rằng có hơi khó tin, nhưng dù sao vẫn nằm trong phạm vi con người có thể chấp nhận, tiền đề là không để ý đến cái thành tích chói lóa kia.

Nhưng nếu là một con mèo mở trình duyệt UC lên Baidu hỏi làm thế nào để phân biệt giới tính của mình thì sao?

Chỉ nghĩ thôi đã thấy kinh dị rồi.

Tiêu Lạc còn chưa định nhanh như vậy lộ tẩy thân phận. Theo lời sư phụ, cậu bị một thế lực thần bí đáng sợ theo dõi, mưu sát bất thành, may mắn còn sống. Vậy nên, về thân phận thật của cậu, càng ít người biết càng tốt.

"Tiểu Bàn?"

Lăng Túc vẫn luôn chú ý động tĩnh của cục bông kia, đến cả công việc đang làm cũng bỏ xuống, thấy con mèo tam thể nhỏ vẻ mặt ngơ ngác như bị đả kích nặng nề? Anh không khỏi chột dạ, đưa tay chọc nhẹ vào tai mèo. Mèo con rất giỏi trò ăn vạ, thuận thế ngã xuống đất, bụng ngửa lên trời, bốn chân run rẩy vài cái, nhắm mắt lại nghiêng đầu, bất động.

Lăng Túc dở khóc dở cười, lại càng cảm thấy con vật nhỏ này quả thực khôn lỏi đến cực điểm, giống như một người thành tinh.

"Yên tâm, em là con trai."

"Meo." Mèo tam thể nhỏ yếu ớt đáp lời, mắt mở hai phần ba nhìn về phía người xúc phân, vẻ mặt hoàn toàn viết hoa chữ bất mãn thêm nghi ngờ.

Lăng Túc khẽ cười, nụ cười như lông chim cào vào lòng, khiến Tiêu Lạc cả người run lên, sinh ra một loại cảm giác tê dại.

"Meo!" Yêu nghiệt to gan, dám quyến rũ trẫm!

"Ngoan, đừng nóng giận, anh sai rồi, vừa nãy không nên trêu em, mau đứng lên, chúng ta đi ra ngoài chơi nhé?"

Tặc tặc, cái giọng dỗ dành này, vừa nghe đã biết là tay lái già. Tiêu Lạc buồn bực thầm mắng một câu, tiếp tục nằm trên bàn giả chết: Không thể dễ dàng tha thứ cho tên xúc phân này như vậy, bằng không về sau còn giở lại trò cũ, không coi chủ nhân này ra gì!

Thường xuyên được người ta gọi là thiên tài thiếu niên, nói trắng ra, cũng chỉ là một tên vị thành niên. Rời khỏi lĩnh vực chuyên môn sở trường của mình, đủ loại hành động trẻ con cũng theo đó mà lộ ra.

"Meo ô ô!" Anh đồ xấu xa, tôi sẽ không dễ dàng tha thứ cho anh đâu.

"Tiểu Bàn muốn đi thư viện à?" Lăng Túc tự cho là thông minh gật gật đầu, đưa tay ôm lấy cục bông đang ăn vạ không chịu đứng lên, "Nếu ngoan ngoãn nghe lời thì sẽ không nhốt em vào lồng sắt."

"Meo!" Dám nhốt ta vào lồng sắt, ta liền cắn chết anh!

Lăng Túc hiển nhiên không hiểu, chỉ cảm thấy dáng vẻ mèo tam thể nhỏ giương nanh múa vuốt rất đáng yêu, nhất thời không nhịn được, cúi xuống hôn một cái.

Một miệng đầy lông mèo.

"Meo ô ô ~" Tên nô tài to gan, dám khinh bạc trẫm, xem ta vô địch chưởng gió xoáy!

Chân ngắn nhỏ vung ra, tóm hụt.

Lăng Túc chạm vào một chút liền lùi lại, nhìn mèo con ra sức vặn vẹo thân thể, múa may móng vuốt, như muốn xông lên liều mạng với anh, không khỏi bật cười: "Tiểu Bàn, nụ hôn đầu của anh là dành cho em đấy, em phải chịu trách nhiệm nha."

Hừ, đồ nô tài mặt dày! Tiêu Lạc hừ lạnh một tiếng, cái quỷ gì mà nụ hôn đầu, rõ ràng chỉ chạm vào trán cậu một chút, vậy mà muốn cậu chịu trách nhiệm? Nực cười.

Thư viện đại học W có tổng diện tích kiến trúc hơn ba vạn mét vuông, có 30 phòng đọc với các chức năng khác nhau, xây bên hồ, phong cảnh tú lệ, tự học, đọc sách, hẹn hò,蹭 điều hòa, gần như không còn chỗ trống.

Tiêu Lạc từ xa nhìn thấy đám đầu người dày đặc trước cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn, lập tức nảy sinh ý muốn quay về. Cậu chưa từng trải qua cuộc sống sinh viên, gần như tùy hứng tham gia kỳ thi đại học, nỗ lực thi vào đại học W mục đích, nói hoa mỹ một chút thì là... trải nghiệm cuộc sống.

"Tiểu Bàn, đừng lộn xộn, ngã xuống sẽ thành tàn phế đấy." Lăng Túc nhanh tay lẹ mắt ấn con mèo tam thể nhỏ suýt chút nữa bò ra khỏi ba lô trở lại, "Nghe nói phó viện trưởng đại học W nuôi một con chuột lang rất thích học tập, thư viện bên này thật ra không có quy định rõ ràng cấm thú cưng vào, nhưng mà, em phải ngoan một chút, đừng gây rối, hiểu không?"

Thích học tập... chuột lang?

Tiêu Lạc kinh ngạc đến quên cả phản ứng, luôn cảm thấy từ khi bị sư phụ đưa vào thân thể con mèo tam thể nhỏ này, tam quan của cậu bắt đầu sụp đổ, không ngừng bị phá vỡ giới hạn. Nếu một ngày nào đó có người nói với cậu: Những con thú cưng cậu nuôi trước kia đều biến thành người bay đi hết, cậu cũng tuyệt đối sẽ không ngạc nhiên!

【Mèo con? Mèo con! Mèo con, em đặc biệt đến tìm anh chơi sao?】

Âm thanh quen thuộc truyền vào tai, Tiêu Lạc đứng lên, chân trước gác lên khóa kéo ba lô, không ngừng nhìn xung quanh, cuối cùng cũng thấy con chó husky con ngốc nghếch kia, trên đỉnh đầu có ba đốm lửa, mắt chó màu xanh lam, thân khoác bộ lông đen ở lưng, bụng trắng, béo tròn như quả bóng.

Lăng Túc nghe thấy một tràng tiếng chó con kêu, gâu gâu không ngừng, lại thấy phản ứng của mèo tam thể nhỏ, không khỏi mỉm cười: "Tiểu Bàn có phải sợ chó không?"

"Meo?" Người xúc phân, anh nhìn cái gì vậy hả?

"Không sợ, anh sẽ bảo vệ em."

"..." Tiêu Lạc không nói nên lời, nếu không phải nể tình giọng nói của đối phương rất êm tai, cậu thật muốn tặng cho tên xúc phân kia hai móng vuốt.

【Mèo con! Tôi ở đây, nhìn thấy tôi không? Tôi ở dưới!】 Husky thè lưỡi ra, vui vẻ vẫy đuôi, trông đặc biệt tràn đầy năng lượng.

Tiêu Lạc từ trên cao nhìn xuống trừng mắt Husky: 【Cậu trộm chạy ra ngoài à?】

【Đương nhiên không phải! Chị gái dẫn tôi ra đây chơi, bất quá hình như chị ấy lạc đường rồi.】 Husky không ngừng lắc mông, 【Mèo con, đây là chủ nhân của cậu sao? Trông... ngực hơi phẳng.】

【Bởi vì anh ấy là con trai, nên không có ngực, còn nữa, anh ấy là nô tài của tôi.】 Mèo tam thể nhỏ trông rất lạnh lùng, 【Cậu chắc chắn là chị gái cậu lạc đường? Chứ không phải cậu chạy lung tung rồi lạc mất chính mình?】

【Đương nhiên không phải mà, tôi thông minh lắm đó!】 Gâu gâu hai tiếng.

Lăng Túc tò mò nhìn hai cục bông, một con gâu gâu gâu, một con meo meo meo, vậy mà cảm thấy hai con này giao tiếp rất trôi chảy, là anh ảo giác sao?

"A!" Cô gái mặc đồng phục trắng hồng thở hồng hộc chạy tới, dừng lại trước mặt Lăng Túc, ngạc nhiên che miệng, sau đó rất nhanh phản ứng lại, "Lăng học trưởng, em là Bạch Thanh Vân khoa Nghệ thuật, con Cáp nhỏ này là em nuôi, chắc là nó không làm phiền anh chứ?"

Lăng Túc liếc mắt nhìn con Husky nhỏ tuổi thân hình đặc biệt linh hoạt, biểu cảm đặc biệt phong phú, ánh mắt đặc biệt sắc bén, hỏi: "Là nhận nuôi ở tiệm thú cưng LOLO bên kia?"

"Vâng ạ." Bạch Thanh Vân cúi người bế con cún không yên phận lên, vừa hay nghe thấy một tiếng mèo kêu thanh thúy, lại nhìn thấy ba lô của Lăng Túc, bừng tỉnh hiểu ra, "Mèo con của Lăng học trưởng cũng là ở tiệm thú cưng LOLO đúng không? Chẳng trách Cáp nhỏ nhà em kích động như vậy, em lúc trước đi nhận nuôi nó đã thấy con mèo này của học trưởng rồi, hai đứa nó là bạn cũ đấy."

"Tiểu Bàn, đúng không?" Lăng Túc quay đầu hỏi mèo tam thể nhỏ.

"Meo ~" Mèo con đặc biệt ngoan ngoãn đáp lời.

Lăng Túc hiểu rõ, sau đó quay sang cô hoa khôi khoa Nghệ thuật Bạch Thanh Vân: "Đã vậy thì để chúng nó chơi một lát đi." Anh nhớ sổ tay nuôi thú cưng có nhắc đến, một con mèo con đơn độc sẽ buồn, cần có bạn nhỏ chơi cùng.

Đối với Lăng Túc, chàng tài tử kiêm hot boy khoa Tài chính trong truyền thuyết này, Bạch Thanh Vân sớm đã nghe danh. Giống như con trai tụ tập sẽ bàn tán cô gái nào xinh đẹp dáng người gợi cảm, đề tài có tần suất cao nhất trong phòng ngủ nữ sinh chính là bảng xếp hạng nam thần đại học W.

Lăng Túc xếp thứ hai, bởi vì anh quanh năm thần ẩn, thậm chí không mở Weibo cá nhân, không giống hot boy số một từ đầu đã thu hút rất nhiều nhân khí.

Dù là vậy, trong phòng ngủ bốn người của Bạch Thanh Vân, người âm thầm thích Lăng Túc đã chiếm ba người.

"Vậy thì, Lăng học trưởng, chúng ta đi hồ Vọng Tiên nhé?"

"Ừ." Lăng Túc ôm mèo tam thể nhỏ, dẫn đầu bước đi, hoàn toàn không để ý đến ý nghĩa sâu xa mà cái tên hồ Vọng Tiên kia mang lại.

Anh không nhớ rõ, nhưng Tiêu Lạc, người từ lâu đã ngưỡng mộ đại học W, lại biết rất rõ: hồ Vọng Tiên, chẳng phải là nơi hẹn hò của các cặp tình nhân sao.

Bất quá hiện tại làm một con mèo, cậu cũng không nghĩ sâu xa, vẫn thích thú tìm hiểu thông tin từ phía Husky.

【Lần trước cậu nói QQ, là chuyện gì vậy?】

【À à! Mèo con, tôi nhớ ra rồi, chúng ta trước không phải đã nói muốn liên lạc qua QQ sao! Tại sao cậu vẫn chưa online vậy?】 Husky được cô chủ ôm, vui vẻ gâu gâu kêu.

Tiêu Lạc nghi hoặc quay đầu nhìn đối phương: Con chó ngốc này, trông không giống đang nói dối.

Thế là cậu hỏi: 【Cậu đăng nhập QQ như thế nào?】

【Đại vương đại vương tôi yêu ngài, tựa như hoa nhi nở rộ tháng ba. Xuất hiện đi! QQ oai hùng lẫm liệt của ta!】

Tiêu Lạc:...... Cái khẩu hiệu này, là muốn dọa người nổi da gà hết lên sao?

Nhàn nhạt phun tào một câu xong, cậu kinh ngạc đến trợn to mắt, một màn hình ảo ảnh giống hệt giao diện QQ chim cánh cụt xuất hiện trên trán Husky, chỉ thấy con cún duỗi móng vuốt dài quẹt một cái, màn hình rơi xuống trước mặt nó, nó thuần thục mở vòng bạn bè, lần lượt bấm thích...

【Husky, ban đầu cậu là ai?】 Tiêu Lạc một hồi lâu sau mới hoàn hồn, vốn tưởng rằng cậu theo sư phụ học tập cộng thêm tự mình nghiên cứu rèn luyện, sớm đã bước vào hàng ngũ hacker一流 thế giới, nhưng thực tế rất nhanh tát vào mặt, cái thứ Husky lấy ra, dù cậu biên soạn hai ngàn dòng lệnh trình tự cũng buôn bán không ra!

Thế giới rộng lớn như vậy, quả nhiên cần phải nhìn nhiều, học hỏi thêm!

【Mèo con, cậu đang nói gì vậy? Sao tôi cảm thấy từ hôm qua cậu tỉnh dậy là đã ngơ ngác rồi?】 Cún con bấm thích xong, lại chuyển sang nhóm QQ - hậu cung đại vương.

Tin nhắn trong nhóm bay nhanh như spam, khiến người hoa cả mắt.

Tiêu Lạc lặng lẽ ghi nhớ tên nhóm, quyết định lát nữa về tìm lúc không có ai, thử kêu cái khẩu hiệu ngớ ngẩn hề hước kia xem có triệu hồi được hệ thống QQ không.

Tác giả có lời muốn nói: Tiêu Lạc: Hồ Vọng Tiên là thánh địa hẹn hò.

Lăng Túc: Tiểu Bàn, em đang ám chỉ anh điều gì sao?

__________

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play