Triệu Vũ Hạo nhanh chóng bị gọi tới hội sinh viên, cùng với mấy người hôm qua đã vây chặn Tống Hạ.

Tống Hạ cụp mắt xuống, lặng lẽ nghe bọn họ quỳ dưới đất, vừa điên cuồng xin lỗi vừa tự tát mình, trong lòng lại chẳng cảm thấy chút hả hê nào.

Cậu thừa nhận, lần này cậu cố ý mách lẻo.

Dùng giọng điệu bình thản để nói lời cảm ơn Quý Minh Xuyên, thực chất là để cố tình khiến chuyện này lộ ra trước mặt Cố Du.

Nếu hôm qua thật sự bị những người này làm gì, Cố Du chỉ e cũng chưa chắc đã nổi giận như vậy.

Chỉ tiếc rằng bọn họ chẳng làm được gì, lại mất mặt ngay trước Quý Minh Xuyên.

Mà Cố Du là kiểu người cực kỳ tự phụ, cậu ta rất nhạy cảm với quyền uy của mình, tuyệt đối không cho phép bản thân mang tiếng không quản lý nổi thuộc hạ trước mặt người ngoài.

Hơn nữa, tuy cậu ta đối xử với Tống Hạ hờ hững, thậm chí mang theo chút thái độ trêu đùa, nhưng tuyệt đối sẽ không dễ dàng để người khác làm vậy.

Ít nhất, loại người như Triệu Vũ Hạo là không đủ tư cách.

Cố Du có thể bắt nạt Tống Hạ, những kẻ cùng tầng lớp với cậu ta cũng có thể, nhưng những kẻ “thấp kém” hơn thì không được.

Tống Hạ rất hiểu rõ tâm lý đó, vì vậy cậu mới quyết định lật chuyện này lên mặt bàn. Làm vậy đương nhiên sẽ khiến Triệu Vũ Hạo và đám người đó càng thêm oán hận, nhưng cuộc sống của cậu vốn cũng đâu có dễ chịu gì.

Dù cậu không tìm bọn họ gây chuyện, thì sớm muộn bọn họ cũng sẽ tìm đến cậu.

Việc hôm qua cậu có thể an toàn thoát thân, hoàn toàn là nhờ trùng hợp, tình cờ gặp được Quý Minh Xuyên.

Nhưng chẳng lẽ lần sau cũng may mắn như vậy?

Tống Hạ đã nghĩ tới, rốt cuộc nên xử lý đám người đó thế nào.

Suy đi tính lại, đã là phiền phức do Cố Du mang tới, vậy thì tốt nhất cứ để cậu ta tự mình giải quyết.

Trên thực tế, việc cậu chủ động mách chuyện quả nhiên khiến Cố Du rất hài lòng, điều đó vừa vặn thỏa mãn tâm lý kiểm soát và quyền uy của cậu ta. So với sự ngoan ngoãn và nghe lời của Tống Hạ, thái độ ngoài mặt phục tùng nhưng trong lòng chống đối của đám người kia lại càng khiến Cố Du chán ghét.

Sau khi Triệu Vũ Hạo và mấy người khác tự tát đủ số lần Cố Du yêu cầu, từng khuôn mặt đều sưng vù như đầu heo.

Bọn họ với chính mình cũng thật đủ tàn nhẫn.

Dù vậy, Cố Du vẫn chưa nguôi giận, lạnh lùng nói: "Giỏi đấy, các cậu càng ngày càng to gan rồi, ngay cả người bên cạnh tôi cũng dám động vào?"

Triệu Vũ Hạo vội vàng cam đoan liên tục: "Không dám nữa! Không dám nữa!"

Phản ứng của Cố Du là trực tiếp giơ chân đá mạnh hắn văng tới góc tường, rồi quay đầu lại hỏi Tống Hạ: "Thế nào? Tiểu Hạ, cậu hả giận chưa?"

Tống Hạ lặng lẽ nhìn Triệu Vũ Hạo trong bộ dạng thê thảm kia. Cậu thực ra chỉ cần một câu xin lỗi, và lời hứa rằng sau này bọn họ sẽ không còn đến quấy rầy cậu nữa.

Trên thực tế, bọn họ đúng là đã xin lỗi, nhưng đối tượng xin lỗi lại là Cố Du; lời hứa cũng vậy, vẫn là hướng về Cố Du. Còn cái gọi là công bằng mà Cố Du dành cho cậu, chỉ là một màn bạo lực khiến Tống Hạ nhìn mà cũng phải kinh hãi.

Tống Hạ làm ra vẻ sợ hãi, nhưng trong lòng lại bình tĩnh lạ thường. Cậu cụp mắt xuống, nói nhỏ: "Cậu Cố đừng giận, tôi không có gì phải giận cả."

Câu này vừa nịnh nọt vừa khép nép đến mức không thể hơn, thành công chọc giận Triệu Vũ Hạo và đám người kia, khiến ánh mắt bọn họ nhìn cậu đầy căm hận.

Nhưng Cố Du lại bật cười, tiện chân đá thêm một cái vào người Triệu Vũ Hạo, giọng điệu lười nhác: "Tiểu Hạ đã không giận các cậu, vậy thì cút đi."

Triệu Vũ Hạo và những người khác lồm cồm bò dậy, vừa chạy vừa không ngừng hô: "Cảm ơn cậu Cố!"

Tống Hạ nhìn theo bóng lưng chật vật của bọn họ, vẻ mặt bình tĩnh ngoan ngoãn, chỉ có trong đôi mắt ẩn dưới hàng mi dài và cong kia thoáng hiện lên tia lạnh lùng sắc bén.

Cậu hiểu rất rõ, sự phục tùng của đám người đó chỉ là bề ngoài, trong lòng e rằng đã hận cậu thấu xương.

Nhưng thì đã sao?

Chuyện này còn có thể tệ hơn hiện tại được nữa không?

Một kẻ đã bị giẫm nát dưới bùn thì chẳng còn gì để mất.

Thế nhưng đúng lúc này, Tống Hạ bỗng cảm nhận được một ánh mắt đang dừng trên mình. Cậu vô thức nhìn về phía đó, rồi bất giác khựng lại.

Ở bên lan can cầu thang tầng hai, có một người đang đứng.

Là Quý Minh Xuyên.

Anh tựa nhẹ một tay lên lan can, dáng vẻ lơ đãng nhưng lại toát ra khí chất cao quý khó ai có thể làm ngơ.

Ánh mắt hai người chạm nhau trong chốc lát, Quý Minh Xuyên không hề né tránh, ngược lại còn nhìn chằm chằm cậu. Ánh mắt anh sâu thẳm lạnh lùng, xen lẫn mấy phần đánh giá sắc bén.

Tống Hạ thót tim, vội vàng cụp mắt xuống, cố gắng che giấu sự hoảng hốt thoáng qua.

Cậu không biết Quý Minh Xuyên đã đứng đó từ khi nào, cũng không rõ anh đã chứng kiến được bao nhiêu.

Trong đầu Tống Hạ nhanh chóng tua lại toàn bộ những chuyện vừa rồi, cố gắng tự kiểm tra xem hành động của mình có điểm nào sơ hở hay không.

Về lý thì không có gì để bắt lỗi, nhưng đó chỉ là bề ngoài.

Với sự tinh anh và nhạy bén của Quý Minh Xuyên, nếu anh đã nhìn thấy từ đầu đến cuối, làm sao có thể không nhận ra sự tính toán và mưu mô trong cách Tống Hạ đẩy đưa mọi việc?

Nếu là người khác, có nhìn thấy thì cũng thôi.

Ở Học viện Gia Đức này, muốn sống sót thì sinh viên bình thường nào chẳng phải bụng dạ đầy toan tính?

Nhưng đó là Quý Minh Xuyên — người mà Tống Hạ vẫn còn muốn giữ lại một ấn tượng tốt, để sau này có thể dựa dẫm được.

Theo sự hiểu biết của cậu về đám thiếu gia này, bọn họ tuy bụng dạ đầy mưu mô thủ đoạn, vậy mà lại đặc biệt thích những người có tính cách đơn thuần, ngây thơ vô hại — chẳng hạn như nhân vật thụ chính sẽ xuất hiện hai năm sau. Càng là kiểu người thuần khiết, hành xử thẳng thắn thì trong Học viện Gia Đức lại càng trở nên hiếm hoi, đủ để những cậu ấm cô chiêu trên cao kia sinh ra vài phần mơ tưởng và lòng thương xót.

Tống Hạ nhíu mày, trong lòng âm thầm bực bội: lần ra quân này có tính là thất bại không?

Nhưng rồi cậu lại tự an ủi mình — Quý Minh Xuyên nhìn qua cũng không giống kiểu người để tâm đến mấy chuyện vặt vãnh này, có khi căn bản còn chẳng chú ý đến chuyện vừa xảy ra dưới tầng.

Dù cho có chú ý đi chăng nữa, cũng chưa chắc sẽ để trong lòng.

Dù thế nào thì kế hoạch vẫn phải tiếp tục.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play