“Xin lỗi tam lang, ta không phải cố ý chiếm tiện nghi của ngài, chỉ là thấy ngài còn rất trẻ, chỉ lớn hơn Tuân Nhi mười mấy tuổi, nên mới để nó gọi ngài là ca ca thôi.” Khương Mị dịu dàng giải thích, rồi sau một lúc im lặng lại hỏi, “Vậy... để Tuân Nhi gọi ngài là thúc thúc, được không?”
Dù hai người đã thân mật không còn khoảng cách từ lâu nhưng thân phận chênh lệch quá lớn, cho dù Khương Mị đã có danh phận thiếp thất chính thức, cũng không thể để Tuân Nhi gọi Bùi Cảnh Xuyên là di phụ.
Hiểu rõ nỗi băn khoăn trong lòng nàng, Bùi Cảnh Xuyên cũng không ép buộc, giọng nói ôn hòa: “Được.”
Bùi Cảnh Xuyên muốn ở lại đêm nay, Khương Mị đành nhờ Thanh Đàn chăm sóc Tuân Nhi.
Kỳ thực nàng rất muốn ở cạnh Tuân Nhi, vì thế mà tâm trí cứ lơ đãng, mãi đến khi Bùi Cảnh Xuyên đưa tay cởi đai lưng nàng, nàng mới giật mình nhận ra tình hình không ổn.
Sau một thoáng ngạc nhiên, Khương Mị chủ động nói: “Để ta tự làm.”
Vai nàng vẫn đau, thân thể cũng rất mỏi mệt, Khương Mị không ngờ Bùi Cảnh Xuyên còn có tâm trạng làm những chuyện đó, cảm động lúc trước lập tức vơi đi ít nhiều.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play