“Mị Nương, nữ nhi của nương, nương tìm con khổ sở biết bao, con ra đây gặp nương một chút đi!”
“Nhị tỷ, là ta, Diêu Tổ đây, hồi nhỏ mỗi lần cha đánh tỷ, chẳng phải đều là ta kéo tỷ chạy sao? Chẳng lẽ tỷ quên cả rồi à?”
Vương thị và Khương Diêu Tổ gào khóc ngoài cổng, tiếng vang thấu trời, thu hút không ít dân chúng xung quanh kéo đến xem náo nhiệt. Quan sai của Tuần Dạ Ty cũng nghe tiếng mà tới.
Nếu không phải bị quan sai ngăn lại, chỉ sợ hai người đã sớm xông vào trong viện.
Thấy Khương Mị xuất hiện, hai người lập tức gào khóc càng thêm thê lương.
“Mị nương, bao năm nay nương vì nhớ con mà ăn không ngon, ngủ không yên, tóc bạc không biết mọc bao nhiêu sợi. Con nói xem, con sống sung sướng thế này, sao chẳng gửi nổi một phong thư về nhà?”
Vương thị vừa đấm ngực giậm chân, vừa khóc như quỷ khóc sói tru nhưng trên mặt lại chẳng có lấy một giọt nước mắt. Bà ta giả vờ lau nước mắt, đồng thời lén đảo mắt đánh giá Khương Mị từ đầu đến chân.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play