“Loan nhi bị hoảng sợ, vừa về đã sinh bệnh, Tam lang nói với ta cũng như thế.”
Bùi Cảnh Xuyên hiển nhiên là tới để chống lưng cho Khương Mị, Diệp Thanh Hành lấy cớ Diệp Thanh Loan đang bệnh, không để nàng ra mặt chịu trách.
Bùi Cảnh Xuyên cũng chẳng truy hỏi đến cùng, chỉ nhìn Diệp Thanh Hành rồi nói: “Người ta thường nói: ‘Một giọt nước cũng nên báo đáp bằng suối nguồn’, ân cứu mạng này, Diệp gia định báo đáp thế nào?”
Diệp Thanh Hành vốn đã chuẩn bị tinh thần đối phó nếu Bùi Cảnh Xuyên truy ra điều gì mờ ám, nào ngờ lại nghe hắn hỏi chuyện báo ân, không khỏi kinh ngạc, khó tin hỏi: “Tam lang hôm nay tới là để đòi… tiền báo đáp?”
Bùi gia từ bao giờ thiếu bạc chứ? Nói ra lời ấy chẳng phải tự hạ thấp thân phận sao?
Bùi Cảnh Xuyên chẳng lấy làm khó chịu, trái lại đường hoàng nhìn hắn nói: “Diệp gia là danh môn thế tộc, xưa nay coi trọng tình nghĩa, nên cảm tạ thế nào, hẳn là rõ ràng hơn ai hết, đúng không?”
Năm xưa Diệp Thanh Hành bị phế một tay, chuyện đã qua bao năm vẫn lôi ra kể lể, lúc ấy họ từng lấy ơn mà ép người khác phải báo đáp, người khác có thể quên nhưng Bùi Cảnh Xuyên thì nhớ như in.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play