Qua bụi trúc rậm rạp, Khương Mị đã lờ mờ thấy bóng Ngọc Trúc, cả người nàng cứng đờ, không còn thở nổi. Nàng chẳng màng đến thể diện hay xấu hổ nữa, vội vàng thuận theo lời Bùi Cảnh Xuyên:

“Muốn.”

“Muốn ai?”

Bùi Cảnh Xuyên không buông tha, ép hỏi đến cùng. Nhìn thấy Ngọc Trúc sắp đi đến nơi, đầu óc Khương Mị hoàn toàn trống rỗng, hoảng hốt nhìn Bùi Cảnh Xuyên.

Nàng căng thẳng đến mức mồ hôi rịn ra nơi sống mũi, đôi mắt mơ hồ như sương phủ, thoạt nhìn chẳng khác gì một con thú nhỏ vô hại.

Bùi Cảnh Xuyên khẽ nuốt nước bọt, tay siết lấy sau gáy nàng, cúi đầu ghé vào tai thì thầm: “Ta là con thứ ba trong nhà.”

Tựa như lưỡi dao rạch toạc màn sương mờ, Khương Mị lập tức tìm ra đáp án, thốt lên theo bản năng:

“Thiếp muốn chàng, Tam lang.”

“Ngoan.”

Bùi Cảnh Xuyên vừa dứt lời, Bạch Dật đã xuất hiện chắn trước mặt Ngọc Trúc: “Chủ nhân nhà ta đang nghỉ ngơi phía trước, không muốn bị quấy rầy.”

Ngọc Trúc biết Bạch Dật là thị vệ thân cận của Bùi Cảnh Xuyên, thấy gã mang kiếm bên người, gương mặt lạnh như băng, lại lờ mờ thấy có người bên phải bụi trúc, nàng không dám mạo muội tiến lên, vội vã lui lại.

Ngọc Trúc rời đi, Khương Mị mới nhẹ nhàng thở ra, lúc này mới phát hiện tay mình vẫn đang siết chặt vạt áo Bùi Cảnh Xuyên.

Đường viền bạc ở cổ áo hắn bị nàng nắm đến nhăn nhúm, có chỗ còn bị mồ hôi lạnh nơi lòng bàn tay nàng làm ướt sũng.

Lý trí vừa trở lại, nhớ đến câu mình vừa nói ra, Khương Mị đỏ bừng mặt, không cách nào kiềm chế.

Tam lang là cách gọi mà Bùi Cảnh Xuyên thích nhất, cũng là cách xưng hô hắn từng nhiều lần ép nàng phải gọi trong lúc hoan ái.

Mỗi khi nàng e dè vì thân phận mà ngập ngừng, Bùi Cảnh Xuyên luôn kiên nhẫn dẫn dắt, bắt nàng trong cơn mê loạn phải khẽ gọi “Tam lang” từng lần, từng lần một.

Một tiếng “Tam lang” vừa rồi hiển nhiên đã khơi lại ký ức xưa trong lòng hắn. Hắn cúi đầu phủ lên môi nàng, bá đạo mà cuồng nhiệt, mạnh mẽ xâm nhập và chiếm đoạt.

Nụ hôn này còn mãnh liệt hơn cả lúc hắn đang bệnh trên xe ngựa, ẩn chứa khát vọng bừng bừng.

Khương Mị bị hôn đến không thở nổi, đầu óc rối loạn, chỉ có thể dựa vào cánh tay siết chặt nơi eo hắn để miễn cưỡng đứng vững.

Không biết qua bao lâu, Bùi Cảnh Xuyên mới chịu buông nàng ra.

Khương Mị lập tức há to miệng hít thở, hơi thở của Bùi Cảnh Xuyên cũng nặng nề, trong mắt hắn bị dục vọng xâm chiếm, tràn lan bất tận.

Hắn nhéo eo nàng một cái, thấp giọng nói: “Đã chín ngày rồi, hôm nay được rồi.”

“… Gì cơ?”

Khương Mị chưa kịp theo kịp dòng suy nghĩ của hắn, đôi mắt ướt át mờ mịt, càng khiến người ta mê hoặc.

Cả người Bùi Cảnh Xuyên như căng cứng.

Lại một cái nhéo nữa, lần này hơi mạnh tay khiến nàng đau nhói. Khương Mị cuối cùng cũng hiểu ra, Bùi Cảnh Xuyên đang nhắc đến cái cớ nàng viện ra, nàng giả vờ đến nguyệt sự.

Nếu tính theo lẽ thường, kỳ nguyệt sự của nàng đúng là đã kết thúc.

Trong mắt Bùi Cảnh Xuyên, dục vọng cuộn trào mãnh liệt, tựa như muốn nuốt chửng nàng. Khương Mị nhìn mà sợ hãi, nhất thời không nghĩ ra lý do nào thỏa đáng để từ chối.

Không còn cách nào khác, nàng đành hạ giọng cầu xin: “Đợi khi yến tiệc kết thúc, ta sẽ đến tìm công tử, được không?”

Dựa vào thể lực của Bùi Cảnh Xuyên, sợ rằng tiệc tàn mà hắn vẫn còn chưa hết hứng. Nếu nàng không xuất hiện tại yến tiệc, tất sẽ khiến người khác nghi ngờ.

Bùi Cảnh Xuyên mím môi không nói, hiển nhiên không hài lòng với câu trả lời ấy. Hai người gần như dán chặt vào nhau, Khương Mị có thể cảm nhận rõ ràng hắn cứng rắn đến mức nào.

Nàng cắn răng, mềm giọng nũng nịu: “Xin chàng đấy, Tam lang.”

Nàng cố ý lấy lòng, tiếng “Tam lang” kia vừa mềm vừa ngọt, yêu kiều hết mực.

Ánh mắt Bùi Cảnh Xuyên càng thêm thâm trầm, nhìn nàng như thiêu đốt da thịt.

Một lúc sau, Khương Mị nghe hắn nói: “Được.”

Lời vừa dứt, hắn buông tay, lui lại một bước.

Bất ngờ mất đi điểm tựa, chân Khương Mị như nhũn ra, suýt thì khuỵu xuống.

Sợ hắn đổi ý, nàng gắng gượng đứng vững, vừa bước được một bước, lại nghe hắn lạnh lùng lên tiếng: “Ta không thích bị người khác cho leo cây. Nếu nàng dám không đến, ta sẽ đích thân đi tìm.”

Khương Mị vừa nãy quả thực có ý định chuồn, nhưng sau lời cảnh cáo ấy, mọi ý nghĩ trong đầu đều tiêu tan.

Nàng vội vã đáp: “Ta… ta sẽ đến ngay khi có thể.”

Nàng đi vòng một đoạn để bình tĩnh lại, rồi mới tìm đến Ngọc Trúc. Vừa gặp mặt, Ngọc Trúc đã vội vàng nói:

“Chu phu nhân , cuối cùng tìm được người rồi, ta sắp lo đến phát khóc!”

Trán Ngọc Trúc lấm tấm mồ hôi, vẻ mặt hốt hoảng thật lòng, khiến Khương Mị cảm thấy áy náy, nhẹ giọng nói:

“Ta nhớ nhầm đường, thật xin lỗi.”

Nhà Ngô gia rất rộng, hôm nay lại bày yến tiệc nên có thay đổi một vài lối đi, việc Khương Mị đi nhầm cũng không có gì lạ.

Ngọc Trúc không nghi ngờ, vừa dẫn đường ra hậu viện vừa nhỏ giọng dặn: “Vị Bùi công tử từ Hàn Kinh cũng đến, còn mang theo một tên thị vệ trông dữ tợn lắm. May mà phu nhân không chạm mặt họ, ta vừa nãy còn thấy hắn đứng cùng ai đó thì phải.”

Tim Khương Mị lập tức treo lơ lửng, nàng nhỏ giọng đáp:

“Người như Bùi công tử đâu phải hạng ta có thể kết giao, nếu gặp, ta nhất định sẽ tránh thật xa.”

Ngọc Trúc vốn không nghi ngờ nàng, nghe nàng nói vậy thì đồng tình gật đầu.

Khương Mị thở phào nhẹ nhõm, thầm mỉa mai bản thân sau khi gặp lại Bùi Cảnh Xuyên, lại bắt đầu nói dối không ngừng.

Bùi Cảnh Xuyên ghét nhất là bị lừa gạt, thế mà nàng cứ liên tục phạm vào điều cấm kỵ của hắn.

Trước đó nàng giả vờ đến tháng, hắn không chỉ đưa nàng đi y quán mà còn đích thân bốc thuốc. Nàng đã thành khẩn xin lỗi, cứ tưởng như vậy là xong, nào ngờ hắn càng thêm dai dẳng.

Nàng đã hứa khi yến tiệc kết thúc sẽ tìm hắn, nhưng lại chưa nghĩ ra cách nào để gạt Chu Hồng Viễn rời đi.

Suốt dọc đường, tâm trí nàng như tơ vò. Khi đến nội viện thì khách đã đến gần đông đủ, khu dành cho nữ quyến càng thêm náo nhiệt.

Vừa ngẩng đầu, Khương Mị đã thấy Trương Minh Dao được mọi người vây quanh, nổi bật hơn cả chủ nhà là Ngô Phương Nghiên.

“Đó là thiên kim nhà quan châu phủ Trương Minh Dao, ngày thường nàng ta mắt cao hơn đầu, chẳng thèm qua lại với đám thương gia chúng ta. Hôm nay vì Bùi công tử mà chịu hạ mình tới đây.”

Khách khứa xúm quanh Trương Minh Dao, Ngô Phương Nghiên thì được thảnh thơi. Thấy Khương Mị, nàng lập tức đến trò chuyện.

Khương Mị nhận ra Trương Minh Dao. Trước đây Trương Minh Nguyên thường đến quán đậu hũ gây chuyện, Trương Minh Dao cũng từng tới.

Sau khi nghe tin Trương Minh Nguyên dây dưa với phụ nữ đã có chồng, Trương Minh Dao cho rằng Khương Mị cố tình quyến rũ hắn, dẫn người tới quán đậu hũ làm nhục nàng, còn sai người tát nàng hơn mười cái.

Khương Mị thu ánh mắt lại, khẽ nói: “Người như Bùi công tử, dĩ nhiên chẳng thiếu kẻ si mê.”

Nếu thiên kim nhà quan phủ có thể được hắn để mắt, có lẽ nàng sẽ được buông tha.

Ý nghĩ ấy vừa xuất hiện, Khương Mị đã nghe thấy Ngô Phương Nghiên hạ giọng thần bí nói:

“Hàn Kinh mỹ nhân như mây, dung mạo tầm thường sao lọt nổi mắt người ấy. Nghe nói Bùi công tử đã có người trong lòng, hôm nay Trương Minh Dao ăn mặc là học theo người ta đấy.”

Được Ngô Phương Nghiên nhắc nhở, Khương Mị mới phát hiện dù Trương Minh Dao được vây quanh, cách ăn mặc của nàng ta lại hết sức giản dị.

Tóc đen búi thành kiểu “tùy tiểu phân tiêu kế”, chỉ cài hai bông mai lạnh làm trang sức. Áo khoác mùa đông màu lam nhạt rộng thùng thình che đi eo thon, bên dưới là váy màu hạnh nhạt, toàn thân một màu nền nã, chẳng có vẻ gì của tiểu thư quyền quý, trái lại còn có vẻ già dặn không hợp tuổi.

Khương Mị càng nhìn càng thấy rùng mình, thì đúng lúc Ngô Phương Nghiên buột miệng:

“Mị nương, sao ta cứ thấy kiểu ăn mặc này quen mắt thế nhỉ…”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play