Văn Nhân không cho hắn đáp án rõ ràng.  
Những câu hỏi không lời giải càng khiến người ta canh cánh cả đời.  
Như nhìn thấu ý đồ của nàng, Chu Tĩnh tự giễu cười khẽ, nhưng khi quay người, nụ cười mang vài phần lạnh lẽo. Ôm hoàng tứ tử, hắn bước nhanh ra ngoài, hòa vào cơn phong tuyết đầy trời, không chút do dự hay dừng lại. Bóng dáng quyết tuyệt toát lên khí thế sát phạt của một đế vương.  
Gần cuối năm, tuyết rơi càng dày, dấu chân người đi đường nhanh chóng bị tuyết phủ lấp. Văn Nhân lặng lẽ nhìn bóng dáng phụ tử xa dần ngoài cửa điện. Nàng thấy hắn đẩy chiếc dù giấy, để mặc phong tuyết quất vào lưng. Thấy hoàng tứ tử trong lòng hắn, ánh mắt lướt qua vai phụ thân, nhìn về phía nàng đầy lưu luyến, dường như muốn giãy giụa vươn tay về phía nàng… Nàng cứ thế nhìn, cho đến khi họ biến mất ở cuối hành lang.  
Niệm Hạ lặng lẽ bưng chậu nước vào, nhúng ướt khăn, muốn lau tay chân lạnh giá cho nàng.  
“Giờ mới qua buổi trưa, chưa vội. Ngươi và ta trò chuyện một lát, nghỉ ngơi chút. Đến giờ Tý tối nay, ngươi cầm lệnh bài trong hộp của ta, thay ta đến Dưỡng Tâm Điện một chuyến.” Như không để ý đến hơi thở chợt ngừng của Niệm Hạ, Văn Nhân cầm khăn ấm che tay, giọng ôn hòa như đang nói chuyện nhà, “Thỉnh thánh chỉ, ban chết cho ta.”  
Keng!  

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play