Đại Càn Đế Quốc của ta hiện tại chỉ có năm chư hầu vương quốc: Ngô, Sở, Nhạc, Khương, Nam.
Ngoại trừ 4,5 triệu ki-lô-mét vuông này ra, phần còn lại đều là địch quốc. Bây giờ thế giới phương Đông có thể không có hiệp ước không phổ biến vũ khí hạt nhân gì đó, đương nhiên long chi hối cũng không phải đầu đạn hạt nhân, nói cách khác Đại Càn Đế Quốc có danh nghĩa để ném long chi hối, nhưng Đại Viêm đế quốc thì không. Đương nhiên, đây cũng chỉ là lời uy hiếp suông mà thôi, Thẩm Lãng cho đến bây giờ chưa từng tổn hại bình dân, cho dù là bình dân của địch quốc.
Liêm Thân Vương nói: "Chúng ta ném long chi hối, nhất định phải dùng danh nghĩa của Đại Viêm đế quốc sao?"
Căng Quân nói: "Không dùng danh nghĩa Đại Viêm đế quốc sao? Lẽ nào dùng danh nghĩa Đại Càn Đế Quốc của ta ném long chi hối lên đầu Sở Vương Đô, sau đó lại nói xấu là Đại Càn Đế Quốc của ta ném à? Thế giới này tuy rất hoang đường, nhưng hoang đường đến mức này sao? Như vậy thì tính chính thống của Đại Viêm đế quốc cũng chẳng còn sót lại chút gì."
Liêm Thân Vương lạnh giọng nói: "Đại Viêm đế quốc của ta chú trọng chính thống, lẽ nào Đại Càn của Thẩm Lãng lại không cần chính thống sao? Nếu hắn không chút kiêng dè ném long chi hối vào lãnh thổ Đại Viêm vương triều, vậy tương lai hắn làm sao thống nhất thiên hạ? Làm sao trở thành Đông Phương chi chủ?"
Vị Liêm Thân Vương trẻ tuổi này thật là lớn gan, cái gì cũng dám nói.
Căng Quân thở dài nói: "Chỗ rắc rối của việc này chính là ở đây, bệ hạ nhà ta căn bản không muốn trở thành Đông Phương chi chủ, càng không muốn thống nhất thiên hạ, mục tiêu duy nhất của hắn chính là thiên hạ không thù."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT