Quách Hưng Đức nghe thấy tiếng động, liền quay đầu nhìn về phía hai người, sau đó miệng nhỏ cong lên, để lộ mấy chiếc răng nhỏ như hạt gạo, nhìn hai người cười ngọt ngào.
Trong tay cậu bé còn cầm thứ gì đó, Lý Văn Thư khẽ nói với Tiểu Triệu: “Chúng ta từ từ đi tới, rồi bế nó xuống, nhớ cười thân thiện nhé, đừng làm cậu bé sợ.”
Tiểu Triệu gật đầu như lâm đại địch, anh ta chưa từng bế đứa trẻ nào nhỏ như vậy, ngay cả khi ra trận đánh giặc, cũng không có nhiệm vụ nào gian nan như lần này.
Hơn nữa còn phải cười, Tiểu Triệu bình thường đều giữ khuôn mặt lạnh lùng không cho người lạ đến gần, anh ta thấy Quách Hưng Đức đang nghiêng đầu, tò mò nhìn mình, trong lòng Tiểu Triệu như đánh trống, miễn cưỡng cong môi cười một nụ cười có thể coi là nham hiểm.
Lần này thì dọa Quách Hưng Đức sợ đến mức nấc cụt, đầu rụt lại, cả người có xu hướng ngã ngửa ra sau.
Đồng tử của Lý Văn Thư giãn ra một chút, lập tức quay đầu nhìn thấy dáng vẻ của Tiểu Triệu, vội vàng nói: “Tiểu Triệu, đừng cười nữa.”
Cô vừa nói vừa lấy ra chiếc lục lạc nhỏ mang theo bên mình, bình thường Lý Văn Thư đều dùng nó để dỗ dành Giản Gia Thiện, hiệu quả cũng không tệ.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play