Khi từ ông cụ Giản biết rằng địch ở Xuyên Du đã bị tiêu diệt hết, cô lập tức chạy vội vào rừng, không bận tâm đến việc mình đang mang thai. Cô tìm thấy Giản Vân Đình vẫn ở đó chờ mình.
"Vân Đình, chúng ta về nhà thôi! Ông nội nói địch ở đây đã bị tiêu diệt hết rồi, chúng ta có thể về nhà." Lý Văn Thư dang rộng đôi tay về phía Giản Vân Đình, ra hiệu cho anh mau chóng xuống.
Mùi máu trong không khí đã nồng đến mức Lý Văn Thư cũng có thể ngửi thấy. Cô lo lắng trong rừng sẽ có rắn lớn hoặc các loài vật độc khác, muốn mau chóng đưa anh ra khỏi đó.
Nghe lời của Lý Văn Thư, Giản Vân Đình bắt đầu suy nghĩ chậm rãi, sau đó anh nhanh nhẹn leo xuống cây, đứng thẳng người trước mặt cô.
Nhìn bộ quần áo rách rưới, đầy vết xước của Giản Vân Đình, Lý Văn Thư không thể kìm được mà nước mắt rơi lã chã. Nhưng lúc này không phải là lúc để khóc lóc, cô vội đưa anh tới bệnh viện.
Khi đến bệnh viện, trong lúc Giản Vân Đình đang được điều trị, Lý Văn Thư cũng không thể trụ nổi nữa, ngã ngửa ra sau và chìm vào giấc ngủ sâu trước khi cơn đau ập đến. Cô đã không chợp mắt trong suốt ba ngày liền.
Khi Giản Vân Đình điều trị xong và trở lại phòng bệnh, anh thấy bên cạnh giường của mình có một người đang nằm. Đó chính là vợ anh. Anh muốn đến xem cô thế nào, nhưng thuốc mê được tiêm khi điều trị đã bắt đầu phát tác, anh cũng chìm vào giấc ngủ sâu.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT