Giản Vân Đình không khách khí, lập tức gối đầu lên đùi của Lý Văn Thư, nhắm mắt lại chuẩn bị nghỉ ngơi.
Nhìn quầng thâm dưới mắt anh, Lý Văn Thư giơ tay nhẹ nhàng vuốt ve viền mắt anh.
Lý Văn Thư cứ vuốt tóc của anh như thế, ánh nắng ngoài trời chiếu qua cửa sổ, bao phủ hai người trong không khí ấm áp. Bàn tay cô dần dừng lại trên tóc anh, rồi cô cũng tựa vào ghế sofa và chìm vào giấc ngủ.
Khi Trương Mỹ Liên trở về nhà, bà thấy tư thế ngủ của hai người, lắc đầu cười, rồi đi vào phòng của Lý Văn Thư lấy chăn để đắp cho họ.
Bà vừa đắp chăn lên người Giản Vân Đình thì anh lập tức mở mắt, nắm lấy tay bà, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào Trương Mỹ Liên.
Khi nhận ra người trước mặt là mẹ của Lý Văn Thư, Giản Vân Đình liền nhanh chóng buông tay, đứng dậy, đến bên cạnh bà và xin lỗi: “Dì, thật xin lỗi, tay của dì không sao chứ?”
Trương Mỹ Liên xua tay ra hiệu mình không sao, bà có thể hiểu, dù sao quân nhân phải luôn giữ sự cảnh giác, có phản ứng thế này cũng là bình thường.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT