Có lẽ những ngày này phải nhanh chóng moi thông tin từ họ, sớm biết được vị trí chôn giấu vàng. Nghĩ tới đó, cô ta để Cao Thúy Lan ra ngoài rồi lại tiếp tục ăn cơm.
Trịnh Văn Bân và Trịnh Văn Cường ăn cơm xong liền chạy ra ngoài chơi, Cao Thúy Lan vừa bước ra đã thấy một bàn bát đĩa chưa dọn, cảm thấy đau đầu.
Trước đây, nhà không có nhiều người như vậy, bát đĩa sau khi ăn xong cũng dễ rửa. Bây giờ lại là mùa đông, trời lạnh, Cao Thúy Lan thật sự không muốn đụng vào nước lạnh chút nào. Nhưng nếu bà ta không rửa thì chẳng ai dọn dẹp được, chỉ đành kìm nén sự bực bội trong lòng mà thu dọn chén bát.
“Đa Noãn, giúp mẹ rửa bát nhé.”
Thấy bóng dáng cô con gái út, Cao Thúy Lan liền tự nhiên gọi cô bé lại, giao nhiệm vụ. Giản Đa Noãn không nói gì, bắt đầu nhận bát đũa rồi đi rửa.
Bàn tay nhỏ vừa chạm vào nước lạnh, cô bé đã rét run, nhưng gương mặt nhỏ bé ấy vẫn không biểu lộ chút cảm xúc nào. Nếu Cao Thúy Lan chú ý hơn, bà ta sẽ nhận ra tay của Giản Đa Noãn đầy những vết nứt nhỏ vì lạnh.
Một cô gái nhỏ như cô bé sao có thể có nhiều vết thương do lạnh đến vậy?
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT