Người này đẹp trai thật, lời của mấy bà tám trong thôn cũng có lý, nếu không phải anh bị tàn tật do tai nạn thì cho dù có xếp hàng cũng không đến lượt cô làm vợ một người đàn ông như vậy.
Nói vậy tức là cô chiếm của hời à?
Diệp Hạnh chửi thầm hai câu trong lòng rồi mới lấy ngân châm ra, đi đến trước mặt Giang Từ Thâm nói: “Nằm xuống đi, tôi cởi quần áo cho anh.”
Giang Từ Thâm đột nhiên ra vẻ như đang đối mặt với kẻ thù. Anh nhìn Diệp Hạnh với vẻ hãi hùng, giọng nói có chút khàn khàn: “Cô muốn làm gì? Tôi cảnh cáo cô...”
Diệp Hạnh không nhịn được mà trợn trắng mắt nói: “Châm cứu cho anh, ngày nào anh cũng nghĩ gì trong đầu vậy? Tôi đã nói rồi, anh không phải là mẫu người tôi thích, tôi thích...”
"Thích loại như Chu Dục Chiếu à? Mấy tên cơ bắp đầy mình chứ gì?" Giang Từ Thâm đột nhiên nghiến răng nghiến lợi cắt ngang lời cô, câu cuối còn đầy ý mỉa mai.
Diệp Hạnh lười đôi co với anh nên trực tiếp thò tay cởi quần áo của anh ra.
Thấy toàn thân mình bị lột sạch, khuôn mặt tuấn tú của Giang Từ Thâm lại đỏ bừng, nghiến răng nghiến lợi nói: “Tôi bị thương ở tay và chân, cô lột sạch tôi làm gì hả?”
Diệp Hạnh: "..." Đúng rồi, anh bị thương ở tay và chân mà, cô lột sạch anh ra làm gì chứ?
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT