Sau khi tiễn Nhan Hoan Ninh đi, giáo viên hướng dẫn và mấy người bạn cùng lớp hay trong phòng nghiên cứu cũng đến thăm Diệp Hạnh. Bọn họ đều chỉ ở lại một lúc rồi rời đi.
Diệp Hạnh cảm thấy tinh thần của mình khá tốt. Có điều Giang Từ Thâm lại rất lo lắng cho sức khỏe của cô nên không để cô ngồi hoặc đứng lâu, giám sát rất chặt chẽ.
Sau mấy ngày uống thuốc và thực hiện một số bài tập phục hồi, Diệp Hạnh bắt đầu dần chuyển từ vận động trong nhà ra ngoài trời. Cô đã hoàn toàn có thể từ bỏ xe lăn.
Cô đi dạo chậm rãi trong khuôn viên lớn của bệnh viện quân đội. Ánh nắng mùa xuân không quá gắt cũng không quá nóng, nhiệt độ gần như vừa phải nhưng Diệp Hạnh đi lâu vẫn khó tránh khỏi đổ mồ hôi.
Giang Từ Thâm bước từng bước theo sát cô. Anh lo sợ cô sẽ ngã, còn mang theo nước ấm và khăn mặt.
Diệp Hạnh thấy anh lo lắng như vậy, không khỏi khẽ cười nói: “Anh thật sự không cần phải lo lắng như vậy. Em sẽ không ngã đâu, em biết rõ cơ thể mình mà.”
Giang Từ Thâm nhíu mày, dừng lại bước chân luôn theo sát cô. Anh đứng nguyên tại chỗ, để Diệp Hạnh đi xa hơn một chút. Ánh mắt của anh vẫn dõi theo cô chặt chẽ, sẵn sàng tiến lên đỡ cô bất cứ lúc nào.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play