"Ra chiến trường là sẽ chết người, cô với chồng cô ấy không phải là bạn tốt hả? Cô lại nghĩ cho bạn mình như thế à!" Lục Kiêu quát mắng.
"Tôi nhận lương của nhà nước, ăn cơm của nhà nước. Tôi trung thành với đất nước, với Đảng, với nhân dân và với trách nhiệm của mình! Đừng nói là vợ của bạn tôi, dù là mẹ ruột của tôi, nếu cần ra chiến trường thì cũng phải đi! Trước chiến trường không có thân sơ, chỉ có đủ điều kiện hay không! Cô ấy đủ điều kiện, cô ấy là quân nhân. Cô ấy là bác sĩ quân y, cô ấy phải ra chiến trường! Anh có quyền gì mà gạch tên cô ấy. Anh muốn tư lợi, anh muốn làm gì!" Giọng Tôn Uyển Đình mạnh mẽ, còn hơn cả Lục Kiêu.
"Cô nói nghe có vẻ chính nghĩa, cô tưởng tôi không biết ý đồ trong lòng cô sao? Cô chỉ mong cô ấy chết trên chiến trường phải không! Loại người ti tiện như cô, cô chỉ muốn loại bỏ cô ấy thôi! Chẳng lẽ cô không phải đang lợi dụng quyền lực của mình để tư lợi sao! Cô có tư cách gì để nói tôi!" Lục Kiêu đen mặt, giận dữ.
Tôn Uyển Đình tức giận đến cực điểm, trực tiếp tát Lục Kiêu một cái thật mạnh.
"Tôi không bao giờ mong bất kỳ đồng đội nào của mình phải chết trên chiến trường. Kể cả anh, người đang dùng những lời lẽ xúc phạm và suy đoán về tôi với ý nghĩ độc ác nhất!" Tôn Uyển Đình run lên vì tức giận, từng câu từng chữ đáp trả.
“Đồng chí Tôn nói đúng. Vì tổ chức đã tin tưởng và lựa chọn tôi, tôi phải ra chiến trường. Tôi không thể làm kẻ đào ngũ.”
Ngay lúc này, Diệp Hạnh đẩy cửa văn phòng bước vào. Ánh mắt lạnh lùng, thần sắc bình thản nhìn về phía Lục Kiêu.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT