Diệp Hạnh bỗng thấy rờn rợn trước ánh mắt nửa cười nửa không của hắn, liền ho nhẹ hai tiếng: “Bác sĩ Hà đã kiểm tra cho anh rồi. Cơ bắp chân và các khớp xương đều ổn, không có vấn đề gì. Tôi đã đổi đơn thuốc mới. Khoảng năm sáu thang nữa, anh về nhà uống thuốc đều đặn để củng cố là sẽ khỏi hẳn. Dĩ nhiên anh vừa mới đứng dậy, không nên nóng vội cũng như tránh vận động mạnh như đánh nhau hay gì đó. Hãy bắt đầu từ những bài tập nhẹ nhàng như đi bộ, chạy chậm. Phải sau một tháng mới tăng dần cường độ luyện tập.”
Nói xong, Diệp Hạnh quay sang nhìn Lục Kiêu: “Nếu tư lệnh Lục không có việc gì khác, tôi xin phép về văn phòng trước. Tôi còn phải viết báo cáo nữa. Anh biết đấy, làm việc ở bệnh viện quân y phiền nhất là mấy thứ báo cáo lỉnh kỉnh. Lần này chữa khỏi cho anh, tôi phải viết cả chục bản báo cáo. Tôi còn phải họp hành, báo cáo lên cấp trên.”
Lục Kiêu đã phục vụ quân ngũ hơn mười năm, đương nhiên hiểu rõ những quy trình rườm rà này.
Nghe Diệp Hạnh nói vậy, hắn gật đầu: “Được, cô về trước đi. Trường hợp thấy tay không tiện, cứ xin nghỉ vài ngày.”
"Không sao đâu. À, đừng quên bằng tốt nghiệp tiến sĩ của tôi đấy." Trước khi rời đi, Diệp Hạnh nhìn Lục Kiêu một cái thật sâu rồi mới bước ra khỏi phòng bệnh.
Lục Kiêu nhìn theo bóng lưng Diệp Hạnh dần khuất xa, khóe miệng nhếch lên một nụ cười. Ánh mắt hắn cũng tràn ngập vẻ vui vẻ.
Hắn lập tức gọi một cảnh vệ đến, dặn dò người nọ đi làm bằng cho Diệp Hạnh ở trường.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT