Diệp Hạnh trợn mắt, nói: “Anh điên rồi, chỗ này không có thôn làng gì cả. Sao có thể để một người khó khăn trong việc vận động như anh ở lại một mình, lại còn là giữa đêm khuya.”
Lục Kiêu bất đắc dĩ nhướng mày, nói: “Vậy còn cách nào khác?”
Diệp Hạnh đành ngồi xổm xuống, nói: “Tôi cõng anh về. Lên nhanh đi, đoạn đường không xa lắm đâu.”
Lục Kiêu nhìn Diệp Hạnh với vẻ không thể tin nổi.
Dù Diệp Hạnh không phải người thấp bé, nhưng hắn là quân nhân thường xuyên rèn luyện đấy. Hắn cao 1m85, toàn thân là cơ bắp săn chắc. Làm sao cô có thể cõng nổi hắn?
Bất kể có cõng được đi nữa, quãng đường còn xa như thế thì làm sao đi về được?
"Cô điên rồi, cô không thể cõng nổi tôi đâu. Cứ để tôi ở lại đây, tôi từng một mình ở nơi hoang dã rồi. Sẽ không sao cả, cô về gọi người đến đón tôi là được." Lục Kiêu từ chối.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play