"Có lẽ tôi không thể học hành được, chỉ có thể làm những việc này. Tôi không giỏi giang như cô nói đâu." Lục Kiêu lại nhẹ nhàng nói một câu, trong giọng nói mang theo một chút vị đắng.
Không ngờ một người có địa vị cao của quân đội, lại có thể nói ra những lời tự nghi ngờ bản thân như vậy. Quả thật sự tàn tật của cơ thể đối với ý chí, tâm hồn của một người đều là một sự tàn tật lớn.
Diệp Hạnh lại châm thêm một mũi kim, lên tiếng: “Hơn mười năm của anh, đã hùng tráng và đẹp đẽ hơn những gì chín mươi phần trăm người khác làm trong cả đời. Thế thì còn gì mà không hài lòng nữa? Anh là một chiến binh bẩm sinh, học hành để làm gì? Con người không thể cái gì cũng biết, cái gì cũng làm tốt được. Tôi cảm thấy bản thân mình cũng là một người khá thông minh nhưng tôi không biết gói bánh bao, gói bánh chẻo còn bị hở nhân nữa.”
Diệp Hạnh nói chậm rãi. Hiện tại Lục Kiêu đã rất thoải mái, những cây kim bạc của cô lần lượt châm xuống.
Về sau, Diệp Hạnh cũng không nhớ mình đã nói những lời vô nghĩa gì nữa. Sự tập trung đều dồn vào các huyệt đạo, nói chuyện với Lục Kiêu chỉ là tùy miệng. Chỉ là Lục Kiêu vẫn liên tục nói chuyện với cô.
Một buổi châm cứu kết thúc, Diệp Hạnh ngoài việc toát đầy mồ hôi thì còn cảm thấy khô cổ khát nước.
Sau khi thu lại những cây kim bạc, cô lập tức rót một cốc nước lớn mà uống ừng ực.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play